… Nó nhảy lên, nhảy lên và… Cả một không gian như tĩnh lại, thời gian như ngừng hẳn và chết đột ngột. Trong căn phòng nhỏ giờ mọi thứ như hoá thạch, cứng đơ! Hai cái môi gặp nhau nhẹ nhàng chỉ trong vài tích tắc. Một cái chạm môi nhẹ. Một cảm giác mềm kinh khủng! Nó nhẹ nhàng, chớp nhoáng nhưng đầy dư vị của một cảm giác thật khó nói, khó diễn tả!... Cái cảm giác ấy ko phải là lần đầu đc chạm môi, nhưng nó cũng ko phải là lần thứ 2 mà cả nó và Huy Vũ có đc. Một cái gì đó khiến cho cả hai con người đều luống cuống, trở nên thật vụng về!
- Trả cô này! Thật là vớ vẩn! – Huy Vũ cố thốt lên một câu trước khi rời khỏi cái căn phòng quái quỷ, nơi cậu và nó có một nụ hôn, ừ thì là một cái chạm môi nhẹ thôi nhưng nó mang dư vị của một nụ hôn mà! Một nụ hôn lần thứ hai, hình như dễ chịu hơn nụ hôn đầu!
….
Huy Vũ vừa bước ra khỏi phòng, nó đã nhảy phắt lên giường, ném chiếc gối xuống và nằm úp mặt lên. Nó đạp, giãy giũa, đập tay huỳnh hụch xuống gối. Cái giường như rung lên và chỉ muốn khuỵ xuống thôi. Tại con bé nó khoẻ và “điên cuồng” quá. Những tiếng kêu la lại bắt đầu.
- Mình điên mất thôi! Ôi ko! Lần này thì mình mới chính là kẻ hôn hắn. Thật là kinh khủng. Ko thể chấp nhận nổi! Ôi mình chết mất, chết mất. Biết giấu mặt đi đâu đây. Mình đã hôn hắn. Mình hôn hắn. Thật đúng là vớ vẩn. Hắn nói đúng. Vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn quá đi thôi…. Mẹ ơi, hu hu… mẹ ơi, bố ơi, con chết mất,… hu hu… con nhớ mọi người quá! Mẹ ơi,… bố ơi…
****
Huy Vũ trở về phòng, quăng mình xuống giường, vớ lấy cái gối kê đầu thật cao. Nhìn chằm chằm lên trần phòng. Ko nhìn thấy cái gì ngoài hình ảnh con nhỏ đáng ghét với cái má ửng hồng ví xấu hổ, đôi mắt gần như sắp khóc, bờ vai như run rẩy trước đôi chân cố tỏ ra vững chãi!
- Ko, ko… Tất cả chỉ là tai nạn! – Đúng, tất cả chỉ là tai nạn thôi mà! Và bất kì ai trong chúng ta cũng thấy điều đó! Nhỉ?
Cố xua tan đi hình ảnh con nhỏ trong cái khoảnh khắc lúng túng và ngượng nghịu ấy thì lại một hình ảnh nữa tràn về. Hình ảnh con nhỏ ôm gối cười thầm. Trông nhỏ với đôi mắt lim dim, nhắm hờ, cái môi căng mọng, hồng hồng, khẽ he hé. Một cái cười nhẹ nhàng, duyên đến khó tả. Cái khuôn mặt tròn như phủ một lớp phấn kích thích khiến nó trở nên sung sướng như đang cười, đang reo vui… Nó đẹp, đẹp lắm! Đẹp trong cái cười ẩn chứa niềm tương tư mà có lẽ Huy Vũ vẫn chưa nhận ra chủ nhân của niềm tương tư ấy!
****
Mẹ nó cứ loay hoay trở mình mãi mà vẫn ko ngủ đc. Đã mấy ngày nay rồi!
- Bà lại mất ngủ đấy à? Nhớ con sao ko gọi? Tôi thấy bà cứ suy nghĩ quá như thế! Con nó còn trẻ con mà!
- Nó đi đến ở nhà người ta mấy ngày nay rồi, chả nhẽ nó ko nhớ ông và tôi một chút nào sao? Nó ko về đc thì ít nhất cũng phải biết gọi điện về cho tôi chứ! Đã bao lần tôi định nhấc máy gọi… nhưng tôi muốn nó tự gọi về! Nó nhớ tới tôi và ông thì nó phải gọi về chứ!...
- Tôi đã bảo rồi, để tôi gọi thì bà ko chịu. Bà đúng là nhiều lúc thật khó hiểu. Nó mới chưa tròn 17 mà!
- Ông ơi, tôi nhớ nó quá! Ko biết nó ăn uống sao rồi! Ông ơi, tôi chịu ko nổi nữa rồi. Tôi hối hận rồi ông ơi! Đãng nhẽ chúng ta ko nên để nó phải hy sinh như thế! Qúa tàn nhẫn với con mình!... - Mẹ nó ngồi dậy, khóc nưng nức. Bố nó cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa vai an ủi bà vợ. Ông cũng buồn, cũng nhớ con và cũng day dứt lắm chứ!
…
- Bà chủ ơi! Ông bà chủ ơi!... – Tiếng cô Năm giúp việc hốt hoảng, hấp tấp ở ngoài cửa phòng.
- Có chuyện gì vậy cô Năm? - Bố nó bật điện, đứng dậy mở cửa.
- Ông bà ơi, điện…. điện … thoại… - Tự dưng cô Năm lại bị nói lắp, nói mãi ko lên lời.
- Cô sao vậy?
- Điện thoại của cô chủ!
Vừa nghe thấy vậy, mẹ nó vội cầm ngay cái điện thoại ko dây cô Năm đưa, giọng nghẹn ngào:
- Con… con gái của mẹ! Sao giờ này mới gọi điện hả? Sao lúc nào cũng hư như thế hả?
- Con cũng nhớ mẫu hậu lắm!... Con gọi điện về rồi mà…. Xa con lâu ngày thế vẫn mắng con à? - Giọng nó nức nở trong điện thoại.
- Ko… ko… Mẹ… mẹ đâu mắng con chứ. Con… con vẫn khoẻ chứ, ở đấy người ta đối xử với con tốt chứ?
- Hứ… Vâng, mọi người tốt với con lắm. Hì… con vẫn khoẻ như voi mà. Còn bố mẹ? Cô Ba?... Con nhớ mọi người lắm!
- Uk, vẫn tốt. Cả nhà ai cũng nhớ con.
- Vâng….
-……
****
Nó vừa bước xuống phòng ăn, Huy Vũ chằm chằm nhìn vào đôi mắt sưng húp của nó. Nó mặc kệ, kéo ghế ngồi xuống và chén miếng bánh mì phết bơ.
- Tí nữa đi cùng ko?
-… - Im lặng và vẫn tiếp tục chén miếng bánh mì.
- You ko nghe tôi nói à? – Huy Vũ cố hạ giọng xuống mặc dù cục tức đã bắt đầu trong cổ họng.
- Cám ơn. Ko cần. – Nó nói mà ko thèm nhìn và lại tiếp tục chén. Lần này thì cục tức trong cổ Huy Vũ đã lên đến đỉnh điểm. Cậu đứng dậy, bỏ dở miếng bánh, đẩy ghế cái “rầm”, và túm cái cặp đi thẳng.
****
- Chị Cỏ! - Thằng nhỏ Cún hô to và vẫy vẫy cái tay khi vừa mới trông thấy nó từ ngõ đi ra.
- Chị mày đâu có mù chứ! Hô to thế làm gì?
- Hì…. - Thằng nhỏ đưa cái tay lên đầu gãi, cái miệng lại nở nụ cười trừ. Cái thằng nhóc này, hình như biết rõ thế mạnh của mình là ở cái răng khểnh và nụ cười duyên hay sao mà lúc nào cũng thấy nó cười. Gìơ nó mới để ý. Đúng như lời nhỏ Gấu nói, thằng nhỏ xinh trai thật! Cái mặt búng ra sữa, đôi mắt lúc nào cũng long lanh mới sợ, cái môi thì đẹp như môi con gái. Thằng nhỏ có nước da trắng như trứng gà bóc, da của nó cũng mịn màng chả kém gì con gái. Nhất là cái răng khểnh, hễ cứ cười là lại nhô ra duyên kinh khủng! Trông nó lại cực kute và baby boy. Nó mặc chiếc áo cánh trắng, lồng bên ngoài chiếc áo đuôi tôm đen, chiếc ca vát đỏ kẻ ngang cách điệu thắt hờ, lỏng lẻo nhưng đầy tinh nghịch. Nó mặc chiếc quần jin với chiếc giày đế kép kùng màu đỏ đen với cái ca vát. Nó còn đặc biệt chú ý đến cái vòng hình như bằng cao su của thằng nhóc. Trông đúng là buồn cười thật! Nhưng phải nói, thằng nhỏ cũng đẹp trai khỏi chê, nhưng là một cái đẹp của một thằng nhóc thôi. Hì. Vẫn còn bé lắm em ạ!
….
- Chị!... Chị đang nhìn chằm chằm em đó!... Uả mà sao mắt chị sưng húp thế kia? Chị khóc à?
- À… ko… ko! - “Cốp” - Lại cái cốc đầu quen thuộc của nó dành cho thằng em – Sao bận tâm nhìu quá thế hả? Trẻ con, biết gì! Thôi đi học mau, muộn rồi đó. Chị mày mà lại phải viết kiểm điểm nữa, thì chị cho mày no đòn nghe chưa!
Thằng nhỏ phụng phịu:
- Em biết rồi!... Mà chị cũng chỉ hơn em có mỗi một tuổi thôi – Câu sau nó lí nhí ở trong cổ họng.
****
Nó và thằng nhóc vừa dừng xe tại cổng trường, bao nhiêu ánh mắt nhìn chúng nó. Đám con gái lớp 10 nhìn nó soi mói và ghen tức. Cái lũ này, mới vào trường, ko biết đến danh nó hay sao mà nó thoáng nghe tiếng đứa nào đó nói nó sau lưng:
- Con kia là con nào thế? Sao Cún lại đèo nó nhỉ! Nhìn ghét thế ko biết!
- Này em! – Nó quay ngoắt lại, tiến tới sát mặt con nhỏ, khẽ cười. - Chị là Cỏ, học 11a13, có gì muốn biết thêm thì lên lớp găp chị, chị sẽ bổ sung thông tin thêm cho em! – Con nhỏ tím mặt, nghe đến cái tên Cỏ 11a13 là nó đã hoảng, gần như sắp khóc. Nó liếc xéo con nhỏ một cái rồi vỗ vai thằng em. - Chị mày lên lớp trc đây, ko đi cùng nhóc án mạng xảy ra chết, chị mày còn yêu đời lắm!
Nó nở một nụ cười tươi khuyến mãi cho thằng nhóc Cún rồi quay người đi thẳng vẫn với cái dáng ngang tàn của mình. Nó ko hề biết rằng, đằng sau là một thằng nhóc gần như chết lặng vì nụ cười ấy. Đôi mắt thằng nhóc cứ dán chặt vào cái vóc dáng nhỏ bé, nấm lùn, ít nhất là thằng nhóc cũng to và cao hơn nó một cái đầu.
****
Nó để túi sách lên bàn, ngồi phịch xuống chỗ ghế ngồi của mình, thở một cái:
- Vừa mới có chút chuyện với một con nhỏ lớp 10.
- Sao hả? - Nhỏ Gấu và nhỏ Chins đồng thanh hỏi.
- Thì em Cún của mày chứ ai! – nó hếch mặt chỉ nhỏ Gấu. - Thằng nhỏ đèo tao đi học, vừa đến cổng con bé lớp 10 dám nói đểu tao sau lưng, thế là tao quoại cho mấy câu. Im de!
- Em Cún lại đèo mày đi học à? - Giọng nhỏ Gấu buồn thiu.
- Mẹ ơi, mẹ thôi cho con nhờ! Tao có làm cái quoái gì với thằng nhóc đó đâu. Chả qua ko có xe thì đi nhờ. Bộ mày ghen à? – nó và nhỏ Chins cùng bật cười chọc quê con bạn!
- Ghen cái gì mà ghen! Xí. Tao thèm vào nhá. Thằng nhóc đó à? Còn lâu đi ná, chẳng qua tao thích cái giọng hát của nó thôi. Xí.
- Tao chả thích đâu, chả thích đâu… Ko phải thích… mà là… RẤT THÍCH! – Nó nhại lời con bạn rồi bật cười ha hả. Những tiếng cười lại vang lên. Có một con bé mặt đỏ ứng, khẽ cười như vẻ: “Uk, thì cứ cho như là thế đi! Thì sao? Chết ko hả?”
Đang cười vui, chợt nó giật nảy mình bởi tiếng quăng cặp sách “bụp” một cái lên mặt bàn.
- Trả cô này! Thật là vớ vẩn! – Huy Vũ cố thốt lên một câu trước khi rời khỏi cái căn phòng quái quỷ, nơi cậu và nó có một nụ hôn, ừ thì là một cái chạm môi nhẹ thôi nhưng nó mang dư vị của một nụ hôn mà! Một nụ hôn lần thứ hai, hình như dễ chịu hơn nụ hôn đầu!
….
Huy Vũ vừa bước ra khỏi phòng, nó đã nhảy phắt lên giường, ném chiếc gối xuống và nằm úp mặt lên. Nó đạp, giãy giũa, đập tay huỳnh hụch xuống gối. Cái giường như rung lên và chỉ muốn khuỵ xuống thôi. Tại con bé nó khoẻ và “điên cuồng” quá. Những tiếng kêu la lại bắt đầu.
- Mình điên mất thôi! Ôi ko! Lần này thì mình mới chính là kẻ hôn hắn. Thật là kinh khủng. Ko thể chấp nhận nổi! Ôi mình chết mất, chết mất. Biết giấu mặt đi đâu đây. Mình đã hôn hắn. Mình hôn hắn. Thật đúng là vớ vẩn. Hắn nói đúng. Vớ vẩn, vớ vẩn, vớ vẩn quá đi thôi…. Mẹ ơi, hu hu… mẹ ơi, bố ơi, con chết mất,… hu hu… con nhớ mọi người quá! Mẹ ơi,… bố ơi…
****
Huy Vũ trở về phòng, quăng mình xuống giường, vớ lấy cái gối kê đầu thật cao. Nhìn chằm chằm lên trần phòng. Ko nhìn thấy cái gì ngoài hình ảnh con nhỏ đáng ghét với cái má ửng hồng ví xấu hổ, đôi mắt gần như sắp khóc, bờ vai như run rẩy trước đôi chân cố tỏ ra vững chãi!
- Ko, ko… Tất cả chỉ là tai nạn! – Đúng, tất cả chỉ là tai nạn thôi mà! Và bất kì ai trong chúng ta cũng thấy điều đó! Nhỉ?
Cố xua tan đi hình ảnh con nhỏ trong cái khoảnh khắc lúng túng và ngượng nghịu ấy thì lại một hình ảnh nữa tràn về. Hình ảnh con nhỏ ôm gối cười thầm. Trông nhỏ với đôi mắt lim dim, nhắm hờ, cái môi căng mọng, hồng hồng, khẽ he hé. Một cái cười nhẹ nhàng, duyên đến khó tả. Cái khuôn mặt tròn như phủ một lớp phấn kích thích khiến nó trở nên sung sướng như đang cười, đang reo vui… Nó đẹp, đẹp lắm! Đẹp trong cái cười ẩn chứa niềm tương tư mà có lẽ Huy Vũ vẫn chưa nhận ra chủ nhân của niềm tương tư ấy!
****
Mẹ nó cứ loay hoay trở mình mãi mà vẫn ko ngủ đc. Đã mấy ngày nay rồi!
- Bà lại mất ngủ đấy à? Nhớ con sao ko gọi? Tôi thấy bà cứ suy nghĩ quá như thế! Con nó còn trẻ con mà!
- Nó đi đến ở nhà người ta mấy ngày nay rồi, chả nhẽ nó ko nhớ ông và tôi một chút nào sao? Nó ko về đc thì ít nhất cũng phải biết gọi điện về cho tôi chứ! Đã bao lần tôi định nhấc máy gọi… nhưng tôi muốn nó tự gọi về! Nó nhớ tới tôi và ông thì nó phải gọi về chứ!...
- Tôi đã bảo rồi, để tôi gọi thì bà ko chịu. Bà đúng là nhiều lúc thật khó hiểu. Nó mới chưa tròn 17 mà!
- Ông ơi, tôi nhớ nó quá! Ko biết nó ăn uống sao rồi! Ông ơi, tôi chịu ko nổi nữa rồi. Tôi hối hận rồi ông ơi! Đãng nhẽ chúng ta ko nên để nó phải hy sinh như thế! Qúa tàn nhẫn với con mình!... - Mẹ nó ngồi dậy, khóc nưng nức. Bố nó cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa vai an ủi bà vợ. Ông cũng buồn, cũng nhớ con và cũng day dứt lắm chứ!
…
- Bà chủ ơi! Ông bà chủ ơi!... – Tiếng cô Năm giúp việc hốt hoảng, hấp tấp ở ngoài cửa phòng.
- Có chuyện gì vậy cô Năm? - Bố nó bật điện, đứng dậy mở cửa.
- Ông bà ơi, điện…. điện … thoại… - Tự dưng cô Năm lại bị nói lắp, nói mãi ko lên lời.
- Cô sao vậy?
- Điện thoại của cô chủ!
Vừa nghe thấy vậy, mẹ nó vội cầm ngay cái điện thoại ko dây cô Năm đưa, giọng nghẹn ngào:
- Con… con gái của mẹ! Sao giờ này mới gọi điện hả? Sao lúc nào cũng hư như thế hả?
- Con cũng nhớ mẫu hậu lắm!... Con gọi điện về rồi mà…. Xa con lâu ngày thế vẫn mắng con à? - Giọng nó nức nở trong điện thoại.
- Ko… ko… Mẹ… mẹ đâu mắng con chứ. Con… con vẫn khoẻ chứ, ở đấy người ta đối xử với con tốt chứ?
- Hứ… Vâng, mọi người tốt với con lắm. Hì… con vẫn khoẻ như voi mà. Còn bố mẹ? Cô Ba?... Con nhớ mọi người lắm!
- Uk, vẫn tốt. Cả nhà ai cũng nhớ con.
- Vâng….
-……
****
Nó vừa bước xuống phòng ăn, Huy Vũ chằm chằm nhìn vào đôi mắt sưng húp của nó. Nó mặc kệ, kéo ghế ngồi xuống và chén miếng bánh mì phết bơ.
- Tí nữa đi cùng ko?
-… - Im lặng và vẫn tiếp tục chén miếng bánh mì.
- You ko nghe tôi nói à? – Huy Vũ cố hạ giọng xuống mặc dù cục tức đã bắt đầu trong cổ họng.
- Cám ơn. Ko cần. – Nó nói mà ko thèm nhìn và lại tiếp tục chén. Lần này thì cục tức trong cổ Huy Vũ đã lên đến đỉnh điểm. Cậu đứng dậy, bỏ dở miếng bánh, đẩy ghế cái “rầm”, và túm cái cặp đi thẳng.
****
- Chị Cỏ! - Thằng nhỏ Cún hô to và vẫy vẫy cái tay khi vừa mới trông thấy nó từ ngõ đi ra.
- Chị mày đâu có mù chứ! Hô to thế làm gì?
- Hì…. - Thằng nhỏ đưa cái tay lên đầu gãi, cái miệng lại nở nụ cười trừ. Cái thằng nhóc này, hình như biết rõ thế mạnh của mình là ở cái răng khểnh và nụ cười duyên hay sao mà lúc nào cũng thấy nó cười. Gìơ nó mới để ý. Đúng như lời nhỏ Gấu nói, thằng nhỏ xinh trai thật! Cái mặt búng ra sữa, đôi mắt lúc nào cũng long lanh mới sợ, cái môi thì đẹp như môi con gái. Thằng nhỏ có nước da trắng như trứng gà bóc, da của nó cũng mịn màng chả kém gì con gái. Nhất là cái răng khểnh, hễ cứ cười là lại nhô ra duyên kinh khủng! Trông nó lại cực kute và baby boy. Nó mặc chiếc áo cánh trắng, lồng bên ngoài chiếc áo đuôi tôm đen, chiếc ca vát đỏ kẻ ngang cách điệu thắt hờ, lỏng lẻo nhưng đầy tinh nghịch. Nó mặc chiếc quần jin với chiếc giày đế kép kùng màu đỏ đen với cái ca vát. Nó còn đặc biệt chú ý đến cái vòng hình như bằng cao su của thằng nhóc. Trông đúng là buồn cười thật! Nhưng phải nói, thằng nhỏ cũng đẹp trai khỏi chê, nhưng là một cái đẹp của một thằng nhóc thôi. Hì. Vẫn còn bé lắm em ạ!
….
- Chị!... Chị đang nhìn chằm chằm em đó!... Uả mà sao mắt chị sưng húp thế kia? Chị khóc à?
- À… ko… ko! - “Cốp” - Lại cái cốc đầu quen thuộc của nó dành cho thằng em – Sao bận tâm nhìu quá thế hả? Trẻ con, biết gì! Thôi đi học mau, muộn rồi đó. Chị mày mà lại phải viết kiểm điểm nữa, thì chị cho mày no đòn nghe chưa!
Thằng nhỏ phụng phịu:
- Em biết rồi!... Mà chị cũng chỉ hơn em có mỗi một tuổi thôi – Câu sau nó lí nhí ở trong cổ họng.
****
Nó và thằng nhóc vừa dừng xe tại cổng trường, bao nhiêu ánh mắt nhìn chúng nó. Đám con gái lớp 10 nhìn nó soi mói và ghen tức. Cái lũ này, mới vào trường, ko biết đến danh nó hay sao mà nó thoáng nghe tiếng đứa nào đó nói nó sau lưng:
- Con kia là con nào thế? Sao Cún lại đèo nó nhỉ! Nhìn ghét thế ko biết!
- Này em! – Nó quay ngoắt lại, tiến tới sát mặt con nhỏ, khẽ cười. - Chị là Cỏ, học 11a13, có gì muốn biết thêm thì lên lớp găp chị, chị sẽ bổ sung thông tin thêm cho em! – Con nhỏ tím mặt, nghe đến cái tên Cỏ 11a13 là nó đã hoảng, gần như sắp khóc. Nó liếc xéo con nhỏ một cái rồi vỗ vai thằng em. - Chị mày lên lớp trc đây, ko đi cùng nhóc án mạng xảy ra chết, chị mày còn yêu đời lắm!
Nó nở một nụ cười tươi khuyến mãi cho thằng nhóc Cún rồi quay người đi thẳng vẫn với cái dáng ngang tàn của mình. Nó ko hề biết rằng, đằng sau là một thằng nhóc gần như chết lặng vì nụ cười ấy. Đôi mắt thằng nhóc cứ dán chặt vào cái vóc dáng nhỏ bé, nấm lùn, ít nhất là thằng nhóc cũng to và cao hơn nó một cái đầu.
****
Nó để túi sách lên bàn, ngồi phịch xuống chỗ ghế ngồi của mình, thở một cái:
- Vừa mới có chút chuyện với một con nhỏ lớp 10.
- Sao hả? - Nhỏ Gấu và nhỏ Chins đồng thanh hỏi.
- Thì em Cún của mày chứ ai! – nó hếch mặt chỉ nhỏ Gấu. - Thằng nhỏ đèo tao đi học, vừa đến cổng con bé lớp 10 dám nói đểu tao sau lưng, thế là tao quoại cho mấy câu. Im de!
- Em Cún lại đèo mày đi học à? - Giọng nhỏ Gấu buồn thiu.
- Mẹ ơi, mẹ thôi cho con nhờ! Tao có làm cái quoái gì với thằng nhóc đó đâu. Chả qua ko có xe thì đi nhờ. Bộ mày ghen à? – nó và nhỏ Chins cùng bật cười chọc quê con bạn!
- Ghen cái gì mà ghen! Xí. Tao thèm vào nhá. Thằng nhóc đó à? Còn lâu đi ná, chẳng qua tao thích cái giọng hát của nó thôi. Xí.
- Tao chả thích đâu, chả thích đâu… Ko phải thích… mà là… RẤT THÍCH! – Nó nhại lời con bạn rồi bật cười ha hả. Những tiếng cười lại vang lên. Có một con bé mặt đỏ ứng, khẽ cười như vẻ: “Uk, thì cứ cho như là thế đi! Thì sao? Chết ko hả?”
Đang cười vui, chợt nó giật nảy mình bởi tiếng quăng cặp sách “bụp” một cái lên mặt bàn.
- Điên hả?
-… - Ko câu trả lời. Huy Vũ ngồi xuống ghế, cái vẻ mặt lạnh, “bơ” ko thèm nhìn nó. Cái tên này chắc vẫn còn giận vụ sáng nay.
- Này, có nghe tôi nói ko đấy hả?
- … - Vẫn cái sự tỉnh bơ đáng ghét, Huy Vũ nằm xuống bàn, nhẩm nhẩm lời bài hát.
- Tên tai điếc!
Huy Vũ bật dậy, nghé sát vào mặt nó, cái bộ mặt nụ cười đểu đáng ghét:
- You lảm nhảm thế đủ chưa? Gìơ sao? Muốn nói gì? Muốn nói đến vụ hôm qua?
Mặt nó nóng đỏ, hơi thở nóng bỏng của Huy Vũ cứ phả vào mặt nó, rát kinh khủng. Nó đẩy người Huy Vũ ra, lùi lại đằng sau, miệng gắt lên:
- Tránh xa khỏi người tôi! Nói linh tinh gì đấy hả?
- You quên? Có cần tôi nhắc lại!
- Ông… - Đôi mắt nó gần như sắp khóc. Huy Vũ sao ác thế? Cậu ta ko hề biết là xung quanh bây giờ có bao nhiêu người sao? Sao cậu ta lại có thể nhắc chuyện đó ở đây chứ? Tất cả chỉ là tai nạn, và nó đâu có cố tình. Sao lúc nào, cậu ta cũng gây cho nó một cảm giác khó chiụ đến thế?
Huy Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng đỏ và ngân ngấn nước, chỉ cần một cái chạm nhẹ nưa thôi là hai hàng nước mắt nóng bỏng sẽ chẳng ngại ngần lăn dài.
- Sao vậy? Chuyện đi cùng hot boy khối 10 mà nóng đến thế à? – Huy Vũ tảng lờ. Đôi mắt nó tròn xoe, đầu của tên này có vấn đề ko nhỉ? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu nó. Ko, chính xác là hắn đang tảng lờ chuyện khác. Hai nhỏ bạn vẫn đang ngẩn tò te xem diễn biễn chiến tranh của chúng nó mà. Và chắc chắn rất muốn biết vụ hôm qua là gì!
- Ôí giờ ơi! Tưởng gì làm tụi tôi hết hồn! - Nhỏ Chins buông thõng. Nhỏ Gấu cái mặt lại phụng phịu. Ai bảo lại nhắc đến vụ em Cún yêu của nó đèo Cỏ mà ko phải là nó. Ôi ước gì mình là cô ấy. Chắc nhỏ Gấu đang nghĩ vậy!
Nó nằm phịch xuống bàn. Xấu hổ quá, xít nữa thì nó khóc nhè ngay trước lớp. Hoá ra tên Huy Vũ kũng ko quá đáng ghét, hắn biết dừng lại đúng lúc. Nó nghĩ vậy và ngủ luôn lúc nào ko hay.
****
- Này, này. Thầy vào lớp rồi kìa! - Nhỏ Chins lay người nó. Nó vội mở chừng mắt, bật dậy như cái lo so, đứng nghiêm trang cùng lũ bạn chào thầy. Hôm nay thầy lại trở về vị trí của một ông thầy giáo, nhưng sao lúc nào nó cũng thầy đẹp trai đến thế! Nó thề rằng, càng ngày càng thấy thầy đẹp trai hơn. Hì…. Hình như nó lại ko bình thường nữa rồi!
….
Nó. Một cái bút. Một tập vở. Nó đang chăm chú nghe giảng và ghi chép thật tỉ mỉ. Đó ko phải là điều gì to tác nhưng… nó làm khá nhiều người phải kinh hoàng há hốc miệng. Ko phải là lần đầu tiên, nhưng cũng ko vượt quá 10 đầu ngón tay chuyện nó đang ngồi học hành chăm chỉ thể.
Nó chăm chú nghe từng lời thầy giảng, nó ghi chép tất cả những gì trên bảng, những gì thầy nói và mở rộng thêm. Ừ thì phải công nhận, nó ghi thế chứ cũng chả hiểu chúng có nghĩa gì, vì nói thật, nó rỗng kiến thức quá nhiều! Nhưng những lí thuyết mới thì nó hiểu, những lí thuyết mà thầy vừa mới giảng kia. Nó thầy những con số giờ ko còn rời rạc, khó hiểu mà có sự liên kết đến kì diệu. Nó ko bận tâm, ko thèm quan tâm đến xung quanh nó, với nó lúc này chỉ có thầy và bài giảng. Nó cứ có cảm giác, thầy đang hướng đến nó, thầy chỉ giảng cho mình nó nghe. Đúng rồi, chỉ một mình nó mà thôi. Nó thấy đôi mắt thầy đầy cương nghị nhưng cũng có lúc thật dịu dàng, nó thích cái miệng lúc nói của thầy, mất máy cuốn hút đến lạ thường.
….
- Huy Vũ… - Nhỏ Chins khều khều vai cậu bạn ngồi trên. – Tí nữa về đi Ko Tên Quán ná, mời tụi tôi sinh tố sữa chua ná! Hìhì.
- Ok.
- Hì…. Biết mà. Ông trong mắt tôi là hơi bị được đấy!
- Bà cứ quá khen! – Huy Vũ giả vờ tự sướng!
- Ko thật mà! Hơn khối thằng mà tôi biết!... Lại còn đẹp trai nữa! - Nhỏ Chins mơ mộng.
- Trật tự giùm cái! – Nó quay xuống, lấy cái bút gõ nhẹ đầu con bạn, gọi nó về với thế giới thực tại!
- Gìơi ạ! Đang ấy thì…. - Nhỏ Chins nhăn nhó! - Bữa nay sao thế hả? Tự dưng học hành chăm chỉ đột xuất!
- Tôi học kệ tôi. Bà trật tự ko làm ảnh hưởng là đc! Lúc nào đầu óc cũng để trên mây! Trời xinh ra cái mặt xinh mà cái đầu sao tệ thế ko biết! Thôi học tiếp đây!
- Cái gì…? Đầu mình mà tệ à! Xì… Mộng mơ cũng ko cho người ta mộng mơ… - Nhỏ Chins phụng phịu, hai cái má lại phồng lên, cái môi lại kéo dài… Nhưng phải nói thật, nhìn những lúc nó phụng phịu sao mà iu thế. Khổ, cái đầu nó lại mơ mộng quá! Thành ra chẳng biết gì về cái thế giới thật phụ phàng này. Nó chẹp miệng nghĩ thế rồi học tiếp. Thôi chết thầy giảng đến đâu rồi. Nó cuống cuồng chép, chả để ý có ai đó đang nhìn nó.
****
- Về ko? Tôi đèo. – Huy Vũ dừng xe trc mặt nó.
- Ko! Cám ơn!
- Bố mẹ you đang ở nhà tôi. Họ đến thăm you. Tôi tưởng you muốn về sớm gặp họ. Thôi you ko cần thì tôi về trc đây! – Huy Vũ đang định phóng xe thì bị nó kéo giật lại.
- Sao ko nói sớm hả? Mau đưa tôi về nhanh lên. – Nó nhảy phắt lên xe Huy Vũ và cũng ko biết có một cậu bé đang dắt xe nhìn nó ngẩn ngơ, thoáng một cái buồn. Hình như vì bị “hụt” đc đèo ai đó!
****
Vừa về đến nhà, nó đã la toáng.
- Bố mẹ ơi, con về rồi nè. Bố mẹ ở đâu rồi!
Những người làm nhìn nó ko khỏi tròn mắt. Chả ai có thể tin nổi là một đại tiểu thư từ trong trứng sinh ra. Đã bảo rồi mà! Nó là một đại tiểu thư nhưng tính cách ko hề tiểu thư!
Vào đến đại sảnh, nó thấy mẹ nó đang vội bước ra đón nó. Nó chạy lại, ôm lấy người mẹ nó, áp cái đầu vào bờ ngực nóng ấm của mẹ. Nó nhớ mùi vị này biết bao, nhớ mùi nước hoa nhè nhẹ của mẹ, nhớ cái ấm nóng của cơ thể mẹ, nhớ cái dáng người mảnh mai quý phái của mẹ. Nó nhớ quá! Nhớ quá đi mất thôi.
- Bố mẹ đến sao ko báo trc với con?.... Bố mẹ làm con vui quá! Con nhớ bố mẹ lắm!
- Mẹ biết, mẹ biết mà! Mẹ cũng nhớ con lắm, bố con cũng vậy, cả cô Năm nữa, ngày nào cũng nhắc đến con. Con Kin cũng thế, từ ngày con đi ko còn chạy đi chơi lung tung nữa, hình như nó muốn ở nhà trực đợi con về!
- Hix… Thật hả mẹ! Con nhớ mọi người lắm. Con Kin ngoan thật, khi nào bố mẹ về nhớ nhắc con gửi cho nó khúc xương ná! Hì… - Nó khẽ cười, hai dòng nước mắt làm nhem nhuốc khuôn mặt bầu bĩnh xinh xinh của nó. Huy Vũ nhìn mà cũng thấy lòng nghèn nghẹn, khoé mắt cay cay. Trc kia cậu cũng từng như thế, từng đc sà vào vòng tay âu yếm của mẹ, từng đc nũng nịu, vòi vĩnh mẹ, từng đc mẹ hôn lên đôi má bé bỏng và khẽ mỉm cười trìu mến,… Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi!
-… - Ko câu trả lời. Huy Vũ ngồi xuống ghế, cái vẻ mặt lạnh, “bơ” ko thèm nhìn nó. Cái tên này chắc vẫn còn giận vụ sáng nay.
- Này, có nghe tôi nói ko đấy hả?
- … - Vẫn cái sự tỉnh bơ đáng ghét, Huy Vũ nằm xuống bàn, nhẩm nhẩm lời bài hát.
- Tên tai điếc!
Huy Vũ bật dậy, nghé sát vào mặt nó, cái bộ mặt nụ cười đểu đáng ghét:
- You lảm nhảm thế đủ chưa? Gìơ sao? Muốn nói gì? Muốn nói đến vụ hôm qua?
Mặt nó nóng đỏ, hơi thở nóng bỏng của Huy Vũ cứ phả vào mặt nó, rát kinh khủng. Nó đẩy người Huy Vũ ra, lùi lại đằng sau, miệng gắt lên:
- Tránh xa khỏi người tôi! Nói linh tinh gì đấy hả?
- You quên? Có cần tôi nhắc lại!
- Ông… - Đôi mắt nó gần như sắp khóc. Huy Vũ sao ác thế? Cậu ta ko hề biết là xung quanh bây giờ có bao nhiêu người sao? Sao cậu ta lại có thể nhắc chuyện đó ở đây chứ? Tất cả chỉ là tai nạn, và nó đâu có cố tình. Sao lúc nào, cậu ta cũng gây cho nó một cảm giác khó chiụ đến thế?
Huy Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng đỏ và ngân ngấn nước, chỉ cần một cái chạm nhẹ nưa thôi là hai hàng nước mắt nóng bỏng sẽ chẳng ngại ngần lăn dài.
- Sao vậy? Chuyện đi cùng hot boy khối 10 mà nóng đến thế à? – Huy Vũ tảng lờ. Đôi mắt nó tròn xoe, đầu của tên này có vấn đề ko nhỉ? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu nó. Ko, chính xác là hắn đang tảng lờ chuyện khác. Hai nhỏ bạn vẫn đang ngẩn tò te xem diễn biễn chiến tranh của chúng nó mà. Và chắc chắn rất muốn biết vụ hôm qua là gì!
- Ôí giờ ơi! Tưởng gì làm tụi tôi hết hồn! - Nhỏ Chins buông thõng. Nhỏ Gấu cái mặt lại phụng phịu. Ai bảo lại nhắc đến vụ em Cún yêu của nó đèo Cỏ mà ko phải là nó. Ôi ước gì mình là cô ấy. Chắc nhỏ Gấu đang nghĩ vậy!
Nó nằm phịch xuống bàn. Xấu hổ quá, xít nữa thì nó khóc nhè ngay trước lớp. Hoá ra tên Huy Vũ kũng ko quá đáng ghét, hắn biết dừng lại đúng lúc. Nó nghĩ vậy và ngủ luôn lúc nào ko hay.
****
- Này, này. Thầy vào lớp rồi kìa! - Nhỏ Chins lay người nó. Nó vội mở chừng mắt, bật dậy như cái lo so, đứng nghiêm trang cùng lũ bạn chào thầy. Hôm nay thầy lại trở về vị trí của một ông thầy giáo, nhưng sao lúc nào nó cũng thầy đẹp trai đến thế! Nó thề rằng, càng ngày càng thấy thầy đẹp trai hơn. Hì…. Hình như nó lại ko bình thường nữa rồi!
….
Nó. Một cái bút. Một tập vở. Nó đang chăm chú nghe giảng và ghi chép thật tỉ mỉ. Đó ko phải là điều gì to tác nhưng… nó làm khá nhiều người phải kinh hoàng há hốc miệng. Ko phải là lần đầu tiên, nhưng cũng ko vượt quá 10 đầu ngón tay chuyện nó đang ngồi học hành chăm chỉ thể.
Nó chăm chú nghe từng lời thầy giảng, nó ghi chép tất cả những gì trên bảng, những gì thầy nói và mở rộng thêm. Ừ thì phải công nhận, nó ghi thế chứ cũng chả hiểu chúng có nghĩa gì, vì nói thật, nó rỗng kiến thức quá nhiều! Nhưng những lí thuyết mới thì nó hiểu, những lí thuyết mà thầy vừa mới giảng kia. Nó thầy những con số giờ ko còn rời rạc, khó hiểu mà có sự liên kết đến kì diệu. Nó ko bận tâm, ko thèm quan tâm đến xung quanh nó, với nó lúc này chỉ có thầy và bài giảng. Nó cứ có cảm giác, thầy đang hướng đến nó, thầy chỉ giảng cho mình nó nghe. Đúng rồi, chỉ một mình nó mà thôi. Nó thấy đôi mắt thầy đầy cương nghị nhưng cũng có lúc thật dịu dàng, nó thích cái miệng lúc nói của thầy, mất máy cuốn hút đến lạ thường.
….
- Huy Vũ… - Nhỏ Chins khều khều vai cậu bạn ngồi trên. – Tí nữa về đi Ko Tên Quán ná, mời tụi tôi sinh tố sữa chua ná! Hìhì.
- Ok.
- Hì…. Biết mà. Ông trong mắt tôi là hơi bị được đấy!
- Bà cứ quá khen! – Huy Vũ giả vờ tự sướng!
- Ko thật mà! Hơn khối thằng mà tôi biết!... Lại còn đẹp trai nữa! - Nhỏ Chins mơ mộng.
- Trật tự giùm cái! – Nó quay xuống, lấy cái bút gõ nhẹ đầu con bạn, gọi nó về với thế giới thực tại!
- Gìơi ạ! Đang ấy thì…. - Nhỏ Chins nhăn nhó! - Bữa nay sao thế hả? Tự dưng học hành chăm chỉ đột xuất!
- Tôi học kệ tôi. Bà trật tự ko làm ảnh hưởng là đc! Lúc nào đầu óc cũng để trên mây! Trời xinh ra cái mặt xinh mà cái đầu sao tệ thế ko biết! Thôi học tiếp đây!
- Cái gì…? Đầu mình mà tệ à! Xì… Mộng mơ cũng ko cho người ta mộng mơ… - Nhỏ Chins phụng phịu, hai cái má lại phồng lên, cái môi lại kéo dài… Nhưng phải nói thật, nhìn những lúc nó phụng phịu sao mà iu thế. Khổ, cái đầu nó lại mơ mộng quá! Thành ra chẳng biết gì về cái thế giới thật phụ phàng này. Nó chẹp miệng nghĩ thế rồi học tiếp. Thôi chết thầy giảng đến đâu rồi. Nó cuống cuồng chép, chả để ý có ai đó đang nhìn nó.
****
- Về ko? Tôi đèo. – Huy Vũ dừng xe trc mặt nó.
- Ko! Cám ơn!
- Bố mẹ you đang ở nhà tôi. Họ đến thăm you. Tôi tưởng you muốn về sớm gặp họ. Thôi you ko cần thì tôi về trc đây! – Huy Vũ đang định phóng xe thì bị nó kéo giật lại.
- Sao ko nói sớm hả? Mau đưa tôi về nhanh lên. – Nó nhảy phắt lên xe Huy Vũ và cũng ko biết có một cậu bé đang dắt xe nhìn nó ngẩn ngơ, thoáng một cái buồn. Hình như vì bị “hụt” đc đèo ai đó!
****
Vừa về đến nhà, nó đã la toáng.
- Bố mẹ ơi, con về rồi nè. Bố mẹ ở đâu rồi!
Những người làm nhìn nó ko khỏi tròn mắt. Chả ai có thể tin nổi là một đại tiểu thư từ trong trứng sinh ra. Đã bảo rồi mà! Nó là một đại tiểu thư nhưng tính cách ko hề tiểu thư!
Vào đến đại sảnh, nó thấy mẹ nó đang vội bước ra đón nó. Nó chạy lại, ôm lấy người mẹ nó, áp cái đầu vào bờ ngực nóng ấm của mẹ. Nó nhớ mùi vị này biết bao, nhớ mùi nước hoa nhè nhẹ của mẹ, nhớ cái ấm nóng của cơ thể mẹ, nhớ cái dáng người mảnh mai quý phái của mẹ. Nó nhớ quá! Nhớ quá đi mất thôi.
- Bố mẹ đến sao ko báo trc với con?.... Bố mẹ làm con vui quá! Con nhớ bố mẹ lắm!
- Mẹ biết, mẹ biết mà! Mẹ cũng nhớ con lắm, bố con cũng vậy, cả cô Năm nữa, ngày nào cũng nhắc đến con. Con Kin cũng thế, từ ngày con đi ko còn chạy đi chơi lung tung nữa, hình như nó muốn ở nhà trực đợi con về!
- Hix… Thật hả mẹ! Con nhớ mọi người lắm. Con Kin ngoan thật, khi nào bố mẹ về nhớ nhắc con gửi cho nó khúc xương ná! Hì… - Nó khẽ cười, hai dòng nước mắt làm nhem nhuốc khuôn mặt bầu bĩnh xinh xinh của nó. Huy Vũ nhìn mà cũng thấy lòng nghèn nghẹn, khoé mắt cay cay. Trc kia cậu cũng từng như thế, từng đc sà vào vòng tay âu yếm của mẹ, từng đc nũng nịu, vòi vĩnh mẹ, từng đc mẹ hôn lên đôi má bé bỏng và khẽ mỉm cười trìu mến,… Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi!
Bố nó cùng ông quản gia Tâm từ trong bước ra. Nó chạy đến trc mặt bố nó, chống hai cái tay lên hông, cái mặt nhăn nhó:
- Bố! Con hỏi tội bố nè! Bố chăm sóc mẹ kiểu gì mà để chỉ có mấy ngày thôi mà mẹ gầy đi nhiều qúa vậy?
Bố nó tròn mắt nhìn nó, rồi ông khẽ cười:
- Cái này còn có cả tội của đại công chúa nữa đó!... Gặp mẹ thì vui thế mà gặp bố lại nhăn nhó thế hả?
Nó phì cười, nhảy cẩng lên ôm lấy cổ bố nó. Nó thơm lên hai bên má 4 cái “chụt”, “chụt”, “chụt” và “chụt”. Những cái râu cứng của bố nó đâm đâm vào miệng nó, nó nhớ mấy cái râu này quá, lâu lắm rồi nó mới lại đc ôm cổ bố mà hôn lên chúng. Nó thích bộ râu ngắn choằn này của bố, vì nom bố rất phong độ và đúng là “Người đàn ông đẹp trai nhất nhà”!
****
Tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn. Bữa nay ông quản gia thay mặt gia chủ tiếp đãi bên bố mẹ vợ của ông chủ nên có phần trịnh trọng lắm. Thức ăn bày la liệt trên bàn, toàn những món đc chọn lựa kĩ lưỡng. Phong cách bài trí theo kiểu người Việt nhưng sang mà ấm cúng lắm. Những chiếc đĩa đựng đồ bằng sứ đc khéo léo đặt cạnh những chiếc đĩa trang trí bằng trúc. Một bình hoa với những loài hoa dại nhưng đẹp kì lạ bên cành trúc nhỏ dáng vươn cao. Món ăn cũng hết sức bình dị nhưng đc chế biến và trình bày bởi đầu bếp nổi tiếng của 1 trong những khách sạn mà nhà Huy Vũ đã xây dựng và đầu tư.
Món cá sốt ăn thật lạ, những miếng thịt cứ ngọt lịm, săn chắc, thơm mùi dầu, cà chua và những gia vị đi kèm. Đĩa gà nướng đất bùn trắng bóc, thơm nức mũi, xé dễ dàng, tách thịt đến tận xương, thơm mùi thơm của đất bùn, mùi rơm khô cháy và cái ngọt, cái thơm của thịt gà nướng. Đĩa mứơp đắng (hay miền Nam vẫn gọi là khổ qua đó!) nhồi thịt xanh nguyên vỏ, đc buộc khéo léo bắng sợi rơm khô, từng miếng, từng miếng nhỏ đc cắt rời mà vẫn giữ nguyên đc hình dáng quả mướp đắng ban đầu. Bỏ vào miệng, cái vị đắng hoà tan với nhân thịt, trứng bên trong sao mà ngon đến lạ. Đĩa tôm chiên vàng ươm, béo ngậy, từng miếng thịt ngọt và chắc cứ tan chảy trong miệng. Bát canh mọc nóng nghi ngút khói, cái vị chua của me, của xoài làm nó thích hơn cả. Nó ko nhớ là mình đã múc bao lần canh nữa. Và một vài món nữa mà nó ko biết phải gọi và tả như thế nào. Chỉ biết duy nhất một điều là tất cả chúng đều ngon lắm. Ko biết có phải là vì đã lâu rồi nó mới đc ăn bữa cơm gia đình cùng bố mẹ nó ko nữa!
****
Đứng ngoài ban công, nó ôm chặt con gấu bông trắng, hướng đôi mắt ra ngoài màn đêm đen xì. Những cơn gió lạnh thổi, nó mặc mỗi bộ quần áo ngủ nên nó thấy hơi gai mình, nhưng mặc kệ nó đang buồn. Được gặp bố mẹ ít quá, nó giờ lại thấy nhớ họ thật nhiều. Nó ước gì, ngay bây giờ đc vượt ra khỏi những bức tường vây cao kia, ngoài kia thôi nó sẽ có thể chạy về ngôi nhà yêu quý của nó, đc ở bên bố mẹ thật lâu, đc nghe cô Năm tíu tít kể chuyện những ngày nó vắng nhà, rồi con Kin thể nào chẳng nhảy cẫng lên, nghoe ngoẩy cái đuôi đầy một mớ lông của nó, cái mũi sẽ ngửi quanh người cô chủ,… Chỉ thế thôi, nó chỉ cần thế thôi. Nước mặt chợt lăn dài. Tại sao khi người ta đi xa người ta mới thấy nhớ nhà nhỉ? Nó đã bao lần chốn nhà đi chơi, những lần đó chưa bao giờ nó thấy nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cô Năm và con Kin lông xù yêu của nó. Nước mặt lại ồ ạt tuôn ra, ượt cả con gấu ôm…
- Bố! Con hỏi tội bố nè! Bố chăm sóc mẹ kiểu gì mà để chỉ có mấy ngày thôi mà mẹ gầy đi nhiều qúa vậy?
Bố nó tròn mắt nhìn nó, rồi ông khẽ cười:
- Cái này còn có cả tội của đại công chúa nữa đó!... Gặp mẹ thì vui thế mà gặp bố lại nhăn nhó thế hả?
Nó phì cười, nhảy cẩng lên ôm lấy cổ bố nó. Nó thơm lên hai bên má 4 cái “chụt”, “chụt”, “chụt” và “chụt”. Những cái râu cứng của bố nó đâm đâm vào miệng nó, nó nhớ mấy cái râu này quá, lâu lắm rồi nó mới lại đc ôm cổ bố mà hôn lên chúng. Nó thích bộ râu ngắn choằn này của bố, vì nom bố rất phong độ và đúng là “Người đàn ông đẹp trai nhất nhà”!
****
Tất cả mọi người quây quần bên bàn ăn. Bữa nay ông quản gia thay mặt gia chủ tiếp đãi bên bố mẹ vợ của ông chủ nên có phần trịnh trọng lắm. Thức ăn bày la liệt trên bàn, toàn những món đc chọn lựa kĩ lưỡng. Phong cách bài trí theo kiểu người Việt nhưng sang mà ấm cúng lắm. Những chiếc đĩa đựng đồ bằng sứ đc khéo léo đặt cạnh những chiếc đĩa trang trí bằng trúc. Một bình hoa với những loài hoa dại nhưng đẹp kì lạ bên cành trúc nhỏ dáng vươn cao. Món ăn cũng hết sức bình dị nhưng đc chế biến và trình bày bởi đầu bếp nổi tiếng của 1 trong những khách sạn mà nhà Huy Vũ đã xây dựng và đầu tư.
Món cá sốt ăn thật lạ, những miếng thịt cứ ngọt lịm, săn chắc, thơm mùi dầu, cà chua và những gia vị đi kèm. Đĩa gà nướng đất bùn trắng bóc, thơm nức mũi, xé dễ dàng, tách thịt đến tận xương, thơm mùi thơm của đất bùn, mùi rơm khô cháy và cái ngọt, cái thơm của thịt gà nướng. Đĩa mứơp đắng (hay miền Nam vẫn gọi là khổ qua đó!) nhồi thịt xanh nguyên vỏ, đc buộc khéo léo bắng sợi rơm khô, từng miếng, từng miếng nhỏ đc cắt rời mà vẫn giữ nguyên đc hình dáng quả mướp đắng ban đầu. Bỏ vào miệng, cái vị đắng hoà tan với nhân thịt, trứng bên trong sao mà ngon đến lạ. Đĩa tôm chiên vàng ươm, béo ngậy, từng miếng thịt ngọt và chắc cứ tan chảy trong miệng. Bát canh mọc nóng nghi ngút khói, cái vị chua của me, của xoài làm nó thích hơn cả. Nó ko nhớ là mình đã múc bao lần canh nữa. Và một vài món nữa mà nó ko biết phải gọi và tả như thế nào. Chỉ biết duy nhất một điều là tất cả chúng đều ngon lắm. Ko biết có phải là vì đã lâu rồi nó mới đc ăn bữa cơm gia đình cùng bố mẹ nó ko nữa!
****
Đứng ngoài ban công, nó ôm chặt con gấu bông trắng, hướng đôi mắt ra ngoài màn đêm đen xì. Những cơn gió lạnh thổi, nó mặc mỗi bộ quần áo ngủ nên nó thấy hơi gai mình, nhưng mặc kệ nó đang buồn. Được gặp bố mẹ ít quá, nó giờ lại thấy nhớ họ thật nhiều. Nó ước gì, ngay bây giờ đc vượt ra khỏi những bức tường vây cao kia, ngoài kia thôi nó sẽ có thể chạy về ngôi nhà yêu quý của nó, đc ở bên bố mẹ thật lâu, đc nghe cô Năm tíu tít kể chuyện những ngày nó vắng nhà, rồi con Kin thể nào chẳng nhảy cẫng lên, nghoe ngoẩy cái đuôi đầy một mớ lông của nó, cái mũi sẽ ngửi quanh người cô chủ,… Chỉ thế thôi, nó chỉ cần thế thôi. Nước mặt chợt lăn dài. Tại sao khi người ta đi xa người ta mới thấy nhớ nhà nhỉ? Nó đã bao lần chốn nhà đi chơi, những lần đó chưa bao giờ nó thấy nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cô Năm và con Kin lông xù yêu của nó. Nước mặt lại ồ ạt tuôn ra, ượt cả con gấu ôm…