Trời đúng là thương nó, ngay cạnh cái bức tường kia lại có mấy hòn non bộ mới sợ chứ. Làm đẹp hả? Với nó giờ chẳng có nghĩa lý gì ngoài việc làm thang cho nó chèo nhá. Hehehe. Nghĩ vậy, nó nhanh nhẹn tiến thẳng tới chỗ tường và thoăn thoắt trèo lên. Nhưng…. Ko thực sự may như nó nghĩ. Có cái gì đó đang nhìn nó ở đằng sau…..
Lạy chúa con, cả một bày cho to với những cặp mắt xanh lè nhìn đó chăm chú. Và đồng loạt xô tới.
- Ôi ko… Chó… chó…. cứu con với! - Mồm nó hét to kinh hoàng nhưng chân vẫn thoăn thoắt trèo tít lên bờ tường. Tiếng người ùa ra. Qúa sợ hãi, nó ko kịp suy nghĩ nhảy thẳng xuống đường.
“Két……” - Tiếng thắng xe ô tô vang lên rợn người. Cả một vùng sáng loé lên, chói mắt kinh khủng. Một bóng đen từ từ xuất hiện, với cặp mắt dữ tợn và khuôn mặt dị dạng, đôi tay từ từ đưa ra lại gần nó với những chiếc móng vuốt sắc nhọn dài ngoằng. “Ôi ko, là thần chết!.... Ko…. Ko đừng bắt ta. Xin đừng bắt ta…. Ta chưa muốn chết! Mẹ ơi cứu con với… Huhu mẹ ơi…..”
- Lệ Quân! Em có sao ko?
Trở lại thực tế. Nó vẫn chưa chết. Thứ ánh sáng kia là đèn pha ô tô. Bóng đen thần chết kia là… thầy Thiết đẹp trai!
Nó ngẩn người, hình như mọi thứ trong cơ thể nó đang ngừng hoạt động. Trước mắt nó là một anh chàng với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc chiếc áo phông dài kẻ ngang xanh trắng, quấn hờ trên cổ chiếc khăn kẻ sọc đen trắng nhẹ nhàng, đi cùng là chiếc quần jin cực cool. Nó thấy mình hình như đang ngất ngây, trc mắt no ko phải là ông thầy đẹp trai vẫn đóng bộ comple hay quần âu nữa mà là một anh chàng kute hết mức. Hai cái từ đẹp trai lại một lần nữa đc thốt lên trong suy nghĩ của nó khi đôi mắt ấy thật sáng, thật đẹp, thật long lanh đang chăm chăm nhin nó!
“Gâu gâu…” - Tiếng chó sủa, tiếng bước chân người đang dồn dập tiến tới đánh thức nó tỉnh lại sau vài phút “đơ người”. Nó giật mình hoảng sợ, rồi như một người tỉnh táo, nó đứng phắt dậy, kéo tay ông thầy lên chiếc ô to đen bóng.
- Thầy ơi, đi thôi. Thầy mau lái xe đi…. Nhanh lên thầy ơi… Giúp em với!...
Chiếc xe chuyển bánh với vận tốc khá lớn, bỏ lại sau lưng những tiếng bước chân người thôi thúc và giận dữ.
- Sao em lại phải chạy trốn?
- Ko phải… ko hẳn là như thầy nghĩ đâu.
- Vậy là sao? Em nói rõ cho thầy đi. Nếu ko thầy quay xe lại đó!
- Ôi đừng mà thầy!... Hừ… Thôi đc rùi ạ! Em phải đến dự sinh nhật của chị bạn, nhưng đã 9h và theo như lời bác Tâm thì em ko đc rời khỏi nhà vào giờ này. Thế là… Em trốn! – Nó ngước lên nhìn ông thầy, cười tinh ranh.
Ông thầy trẻ nhìn nó chỉ còn biết lắc đầu.
- Thế em định với bộ dạng này đi sinh nhật sao?
- Dạ vâng! Sao hả thầy? – Nó tròn mắt hỏi ông thầy và đc nhận lại là một nụ cười đầy hàm ý và một cái ra hiệu chỉ nhìn vào gương xe. – AAAAAAAAAAAAAAAAA- Nó tá hoả và hét tướng khi thấy cái đầu xù xì, rối tinh của mình trc gương, chưa kể đến việc có vài vết dơ trên mặt… và bộ quần áo thì ôi thôi… bẩn lem luốc - Hậu quả của việc vượt tường và đụng xe.
Chiếc xe dừng lại trc “Ren” - Cửa hàng trang điểm có tiếng của Thái Nguyên. Nó được đưa thẳng tới bàn trang điểm. Và dưới sự kháng cự cộng bất hợp tác của nó, ông chủ tiệm cũng làm chủ được công việc vô cùng khó khăn của mình là “làm-dẹp-cho-nó”. Trong khi nó phải vật lộn với ông chủ tiệm “Ren” thì ông thầy - kẻ đã khiến nó phải khổ sở thế này đang mải miết tìm cho nó một bộ cánh mới.
****
Cánh cửa phòng hát vừa mở ra, cả một ko gian như lặng lại. Một anh chàng cực teen và kute với nụ cười cực duyên trên môi, bên cạnh là một cô nàng lung linh trong chiếc váy trắng bồng ngắn và chiếc áo khoác lông đính đá, cùng với đôi giầy búp bê trắng dễ thương. Mái tóc thả mượt mà nổi bật với chiếc cặp ghim đính đá nhỏ long lanh. Đôi má ứng hồng vì lớp phấn phủ và cả vì sự e thẹn, đôi mắt đen to tròn và đôi môi hồng vì sắc son nhũ bóng. Chẳng ai có thể tin nổi, đứng trc họ là nhỏ Cỏ với phong cách đàn ông thường ngày giờ hiện ra như một đại tiểu thư thực sự như chính cái mà nó vẫn sở hữu từ trc đến giờ nhưng chẳng ai có thể nhìn ra nổi.
- Mọi người! Sao nhìn ghê vậy? – Nó thốt lên phá vỡ cả bầu ko gian sững sờ mấy phút trc.
- Lạy chúa con! Ôí trời ơi! Có phải là Cỏ đó ko mày? - nhỏ Gấu hét lên.
- Con điên! Ko tao thì ai hả?... – Nó quay ngoắt ra ông thầy - Đấy em bảo thầy rồi mà, xấu hổ chết đi đc! Tự dưng… - Nó chưa kịp nói xong thì ông thầy đã kéo tay nó tiến thẳng vào chiếc bàn ngồi.
- Nhập cuộc thôi nào cô bé!
Thế là dưới tiếng nhạc ồn ào và vui tươi, những bông hoa rực rỡ sắc màu, những đĩa hoa quả đầy ắp và thơm ngon, những ly nước ngọt và chút rượu mạnh….. có những con người trẻ tuổi la hét ầm ĩ chính xác hơn là cái việc họ gọi: ca hát! Những trận cười bể bụng, nhưng bài hát “kinh dị” của những giọng ca “kinh hoàng” và xen cả vài giọng ca ấm đến lạ thường, trong trẻo đến vô cùng. Một bữa tiệc sinh nhật ồn ào nhưng vui cũng ko ít!
****
11h. Nó trở về căn biệt thự. Sau cuộc vui giờ đây thay vào cái cảm giác sung sướng và vui vẻ mấy lúc trc là một sự lo lắng. Chắc mọi người đang tức điên lên vì nó cho coi! Bác Tâm sẽ rất giận nó. Chắc là vậy rồi.
- Đừng lo, cô bé! - Vẫn nụ cười ấm áp ấy!
- Cô chủ đã về! - Giọng bác Tâm ko hề có biểu hiện gì của sự giận dữ. Bác ấy chịu đựng tốt thật!
- Cháu… cháu…
- Đã muộn rồi. Cô chủ về phòng nghỉ ngơi để mai con đi học ạ. Tôi sẽ tiễn ông Trần.
****
Nó lững thững bước về phòng. Vừa đến cửa nó đã giáp mặt với Huy Vũ.
- Kẻ chạy trốn giờ đã trở về! -
- Chưa ngủ, đứng đây làm gì?
Một ánh mắt chợt sững lại, ngẩn người.
- You còn hỏi nữa à? Vì you mà cả cái nhà này mất ngủ đó. Cũng may cậu Thiết còn gọi điện về chứ ko cả cái thành phố này kũng ko yên vì you đâu. Bất kì ngõ ngách nào cũng bị lật tung lên đấy - Giọng đầy sự trải nghiệm. (Cái này anh chàng phải biết rất rõ rồi, đã từng rất nhiều lần trốn nhà rồi mà!)
- Thầy gọi về? Chả nào bác Tâm giọng vẫn bình thường thế!
- Bình thường gì? Ông ấy lo lắng và giận dữ lắm đấy. Chẳng qua ko thể hiện ra ngoài thôi. Còn you nữa, tưởng ngủ rồi ai dè… con gái con đứa đêm hôm mà dám trèo tường chốn ra ngoài.
- Ờ, thì sao?
- You sao bướng thế hả? Người ta nói thế mà vẫn còn ương.
- Uk, tôi thế đấy! Gìơ mới biết à? – Nó lại cái điệu hếch mặt lên thách thức.
- You… Bực mình! Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!
- Xí! Ai thèm ông quan tâm! Tôi mệt rồi, phải đi ngủ đây! – Nó rồi nó đẩy người Huy Vũ sang một bên, mở cửa bước vào…
- Này… “Rầm” – Đóng cửa!
Huy Vũ tức điên. Cậu bực ko nói đc câu gì. Bỏ về phòng mình. Ném mình xuống giường, cậu tóm lấy cái gối quẳng ra cửa. Hình bóng con nhỏ đáng ghét lại hiện ra trc mắt cậu. Cái mặt lúc nào cũng thách thức cậu! Nhưng… Hôm nay nhỏ lạ quá! Nhỏ trang điểm! Mình đã phải sững người. Nhỏ trông thật lạ trong bộ váy ấy. Lạ lắm! Cái gì đó thật nữ tính. Đẹp!
****
Vài tia nắng nhỏ hắt vào phòng, nó khẽ dụi mắt và choàng tỉnh. Vươn vai đón chào một ngày mới. Nó bước xuống giường, tiến lại cửa sổ và kéo rèm. Hiếm khi có dịp nó dậy sớm để mà có thời gian ngắm cảnh bình minh. Bầu trời với những nàng mây thiếu nữ bồng bênh trôi. Hì với nó trông cứ như mấy đùm mây thì đúng hơn, được cái mấy đùm mây này cứ lững lờ trôi, khiến nó có cảm giác nhè nhẹ, êm ái lạ thường. Sau một ngày mệt mỏi, đêm qua nó ngủ thật yên giấc. Ko hiểu sao, lúc này nó chợt nghĩ đến thầy. Đúng rồi, đêm qua nó có mơ thấy thầy. Vẫn đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Thầy luôn xuất hiện một cách thật bất ngờ. Và lần nào cũng cho nó một cảm giác lạ thường. Nó mỉm cười. Ko biết vì điều gì nữa.
----------------------------- Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tôi cười ko hiểu vì sao tôi cười!-----------------------------
(ăn cắp và chế thơ ca tí!)
****
- Huy Vũ đi học rồi ạ? - Giọng nó gần như mếu máo. “Tên đáng ghét này, sao ko chờ ng ta đi học cùng chứ. Đèo ng ta có một tí mà cũng ki bo. Gìơ lại phải dắt xe à?.... Ôi má ơi, xe!... Mình chưa đi lấy xe về!....”
- Thưa cô chủ, xe đạp của cô chủ đã được chuẩn bị sẵn. Cô chủ đi học kẻo muộn ạ.
- Xe đạp của cháu?
- Vâng, thưa cô.
- Ko phải chứ? Mình chưa có mang về mà!... – Nó lẩm bẩm. – Ko lẽ là cậu ta!?! – “Biết thế này tôi đã chẳng phải mất công thế. Lại còn nghĩ cho you chứ! Đúng là tôi điên mất rồi!”
- Thưa cô chủ. Đã muộn rồi ạ.
- Dạ vâng. “Thôi chết muộn thế này rồi cơ à?”…. Cháu đi học đây ạ.
- Ấy cô chủ ko đi xe sao?
- Dạ thôi ạ, cháu đi xe bus! Hì hì… - Nó nói với lại trong khi cố gắng chạy thật nhanh.
****
- Chị Cỏ!
Nó đang đứng chờ xe bus thì chợt giật mình bởi tiếng gọi của thằng nhóc Cún.
- Uả, Cún, nhóc đi học đường này à?
- Vâng. Chị đang chờ xe bus à?
- Uk.
- Lên quá giang xe em ko?
- Hì hì… Chú chỉ đc cái hiểu ý chị! – Nói rồi nó nhảy lên xe nhóc Cún nhanh gọn và khẩn trương.
- Em chịu chị thiệt đấy! - Thằng nhỏ cười để lộ cái răng khểnh thật duyên.
****
Trên hành lang tầng 3, ba cô nàng lại tựa lan can và chén ô mai.
- Bà và ông thầy đẹp trai của chúng ta có vẻ thân thiết nhỉ? - Nhỏ Gấu nheo mắt nhìn nó hỏi.
- Thân thiết gì mà thân. Nói lung tung. – Nó cáu.
- Eò, vậy seo hum qua lại đi sinh nhật cùng thầy?
- Ờ thì…. Thật tình và cũng thật là bất ngờ. Tao gặp thầy!
- Tình cờ hả? Mày gặp may quá nhỉ?
- Thế còn vụ sáng nay với em Cún, cũng tình cờ hả? - Nhỏ Chins chen vào.
- Cái gì? Vụ gì với em Cún của tao hả? Nói mau - Nhỏ Gấu như muốn nhảy dựng lên.
- Cái con điên kia. Mày định ăn tươi nuốt sống tao đấy à? Ai dám làm gì đến em Cún của mày. Chả qua hôm nay, lúc chờ xe bus gặp em nó cô đơn một mình, lại độc thân trên con ngựa sắt. Thế là tao nhảy lên xe đi cùng cho em nó đỡ buồn thôi. Haha…
- Xí, thế thì còn được!
- Đc cái gì mà đc. Mày cứ như em ấy là của mày ko bằng.
- Ai bảo của tao đâu! - Nhỏ Gấu xấu hổ.
- Thế mà có người lúc nào mở miệng cũng kêu: Em Cún của tao. Chins nhỉ?
- Uk!
- Hai con kia có đứng lại ko? Chúng bay có đứng lại ko thì bảo? Thích trêu tao hả? Đứng lại… đứng lại…. - Lại những cuộc rượt đuổi quen thuộc. Nếu một ngày nào đó, có ai ghi thành tích những người góp phần vào việc sớm phải xây mới cầu thang thì có lẽ chúng nó phải đc ghi tên đầu sổ!
“Binh” – Nó va phải một cái gì đó rất êm và ấm.
- Ui cha!
- Lệ Quân?...
- Ôi em xin lỗi thầy ạ.
- Mới sáng ngày ra sao đã chạy ghê thế hả?
- Dạ… em tập thể dục ý mà thầy. Hì hì
- Ôi, thầy hôm nay đẹp trai quá, nhưng ko đẹp trai bằng hôm qua đâu ná. - Nhỏ Chins phát ngôn khiến mọi người cứ tưởng có chuyện gì to tác. Đúng là cô nàg chỉ cái tài phát ngôn lung tung và bừa bãi. - Uả, tao nói gì sai sao mà mọi người cứ nhìn chằm chằm thế?
- Hì hì… Duyên quá cơ! - Nhỏ Gấu lườm nó.
- Tao nói thế có sao đâu… Tao… #$%$##.... Tao…#$%^##
- Lại còn ko à? Mày…. @##$.... Mày…@@##%.....
Trong khi nhỏ Gấu và nhỏ Chins bắt đầu đấu khẩu thì nó quay sang nở một nụ cười cực e thẹn trc ông thầy.
- Em xin lỗi ạ.
- Uk, ko sao. Thế hôm qua có sao ko?
- May có thầy gọi điện về nên em ko có bị bác Tâm mắng. Cám ơn thầy nhìu nhìu ạ!
- Trời, cảm ơn xuông thế thôi à? Phải một chầu ăn khao chứ!
- Ăn khao ạ, cho tụi em ăn với! - Nhỏ Gấu và nhỏ Chins đồng thanh.
-!!! (Bó tay! Tưởng đang bận cãi nhau cơ! Tai thính thật!)
****
- E, sao hôm nay ko đợi tôi hả? – Nó quay sang hỏi khi Huy Vũ đang nằm dài trên bàn.
- Sao tôi phải đợi you? - Mắt vẫn trong trạng thái nhắm.
- Thì… chở tôi đi học cùng với chứ sao!
- Xin lỗi, tôi có nghe nhầm ko? Tôi ko có khái niệm làm phu xe miễn phí cho người ta nhá. Nhất là với những kẻ đáng ghét và ương bướng.
- Này!... Ông nói ai đáng ghét đó hả? Một vừa hai phải thôi chứ!... Ông tưởng biết đi xe mà tinh tướng sao? Tôi cóc thèm ná. Ko có ông thì tôi đi nhờ người khác có sao đâu!... Này, tôi đang nói với ông đó!... Này…
- Ko thấy tôi đang ngủ sao? You trật tự giùm cái. Phiền phức!
- Cái gì?….Tức chết đi đc!
****
- Chị Cỏ. Định đi xe bus về à? - Lại giọng của thằng nhóc quen thuộc. Nó tưởng lớp thằng nhỏ phải về từ lâu rồi chứ. Hôm nay khối 10 học 4 tiết thôi mà.
- Sao vẫn còn chưa về? Tan học lâu rồi mà!
- Hì… em chán chưa muốn về. Gìơ thì muốn về rồi. Thế chị có muốn đi nhờ xe ko? Trả lời mau đi ko là em đi mất đây này.
- Uk, thôi nhóc đi đi. Chị đi xe bus về thôi.
- Uả sao vậy? Em chỉ đùa thôi mà.
- Ko. Ai thèm giận nhóc. Chị chỉ sợ có người lại giận thôi. Hì hì.
- Mặc kệ. Ai giận thì giận. Mình là chị em mà chị nhở? – Nói rồi thằng nhóc một mực kéo nó lên xe. Ko thể từ chối nổi, nó đành ngồi lên xe cho thằng em chở về nhà.
….
- Sao chị ko đi xe đạp vậy? Đi xe bus bất tiện lắm.
- Hả?... À…. Chị…
- Chị ko biết đi xe đạp đúng ko? - Thằng nhóc tỉnh queo.
- Uả sao biết.
- Hì… em đoán thế mà cũng đúng à?
“Bụp” – Dám gạt chị mày. – Nó đấm cái “bụp” vào lưng thằng em.
- Á. Đau em mà chị.
- Con trai thế mà cũng đau à. Xì.
- Hì… em kêu để chị thương ai ngờ lại bị chê.
- Ôí trời. Chị đây ko biết thương người đâu. Chỉ biết đánh người thôi.
- Em cũng đc tận mắt chứng kiến rồi…. Mà chị này, nhà chị ở đâu, mai em lại đến chở chị đi học nhá.
- Cái gì? Ko đc.
- Sao vậy?
- À… mẹ chị nghiêm lắm. Hì… thôi chở chị đến chỗ bến xe bus sáng nay thôi.
- Eò, nó ngay trc mặt rồi. Thế mai em lại chờ chị chỗ này nhé.
- Thôi, chị đi xe bus.
- Mà cái thằng nhóc này, thích chở gái thế à? – Nó vừa nói vừa nhảy phắt xuống xe trc cả khi thằng nhóc dừng lại.
- Đâu có, có phải gái nào mún em đèo là đc đâu. – Nhóc Cún dừng xe, chống chân rồi nhăn mặt.
- Biết rồi. Biết em hotboy khối 10 rồi. Hahaha…
- Chị đừng có chọc em mà. Thôi quyết định thế nhá. Mai em sẽ chờ chị ở đây. Thôi em đi đây! - Thằng nhóc lao nhanh ko kịp để nó nói đc gì.
- Cái thằng nhóc này. Hấp thật! Hì… nhưng mà mai đỡ phải đi xe bus. Hà hà… tên Huy Vũ đáng ghét kia, mi tưởng ko có mi thì ta ko có ai đèo đi học sao? Cỏ ta đây mà lại phải chịu thua à? NEVER ná!
****
2h chiều, nó giả vờ đi học thêm, thế là chốn đc ông quản gia già cùng nhỏ Chins đến nhà nhỏ Gấu chơi. Nhà nhỏ Gấu là nhà ở chung cư, khá to và đẹp. Cảnh quan xung quanh cứ gọi là nên thơ và lãng mạn hơn cả công viên. Từ trên tầng 2 phòng nhỏ Gấu nhìn ra là khu đường rộng rợp mát bóng cây và nối dài là những hàng ghế đá.
Đang đứng ngoài lan can hóng gió, nó và nhỏ Chins chợt nhìn thấy một đôi trai gái đang ngồi ghế đá ôm hôn nhau thắm thiết. Tên con trai trong khi “mỏ” còn đang “làm việc” thì tay cứ quờ quạng lung tung bèng, và tất nhiên dưới sự “để yên ko phản ứng gì” của đứa con gái, nhìn đúng là vô cùng “mất cảm tình và ô nhiễm bầu ko khí”!
- Chins, Chins ơi. Người tình tôi ơi!
Xem người ta… họ đánh nhau kìa! – Nó tự dưng nghêu ngao hát.
- Co, Co (Cỏ) ơi. Người tinh tôi ơi!
Chuyện nguời ta, mình xí chi vô! - Nhỏ Chins cũng bật hát lại với nó.
- Chins, Chins ơi. Người tình tôi ơi!
Xem người ta…. họ đánh nhau kia!
- Co, Co ơi. Người tình tôi ơi!
Hay chúng mình cũng xí vô thôi!
Nhỏ Gấu từ trong bước ra với đĩa táo trên tay. Phì cười với hai con bạn đang hát “dân ca và nhạc cổ truyền”.
- Ê, chúng mày thần kinh vẫn ổn định đấy chứ? Đứng đấy mà hát vớ vẩn cái gì thế?
- Mày ra mà xem người ta đang làm gì trc cửa nhà mày kìa. - Nhỏ Chins hếch mặt chỉ xuống dưới.
- Đâu?... Kái gì thế kia? Hai đứa kia muốn chết à? Quanh đây toàn trẻ con, chúng nó mà nhìn thấy thì…
- Vậy thì phải xử lí thôi. – Nói rồi nó nháy máy tinh quoái, nhúp lấy một quả táo con trên đĩa, nhắm một mắt, ngắm mục tiêu và “VÈO” - qủa táo bay trên không phi thẳng vào đầu thằng con trai dâm dê, làm cả hai đứa “bất lịch sự” phải giật mình, cáu tiết.
- Thằng nào ném đó? – Tên con trai tức tối gắt, mắt nhìn xung quanh và dừng lại ở ba đứa chúng nó.
- Đây ném đó, ko phải thằng nào đâu! – Nó cúi xuống nói, tay giơ giơ quả táo vẻ thách thức.
- Con chó, mày thích chết à? Mày thích ném bọn tao ko? Mấy con ranh con. Bà mà lên bà tát cho sưng mồm, phù mỏ con nhá! (Đanh đá, chua ngoa khỏi phải nói!)
- Ôí chồ ôi… sợ quá…. sợ quá! Chưa bít ai phải phù mỏ đâu em nhá. Mới tí tuổi mà bày đặt hôn… hít. Bố mẹ mày mà nhìn thấy thì mày mới là con bị ăn tát đó. Hay ho lắm ý mà giơ mình cho người ta sờ. Tao mà là mẹ mày tao tát cho mày ko còn cái răng nào mà ăn cháo, ở đấy mà ngoang ngoác cái mồm ra chửi em nhá. Ở đây người ta kê ghế đá ko phải làm chỗ cho chúng mày bày đặt chuyện yêu đương đâu nhé. Ko cút đi chỗ khác, tao gọi bảo vệ đến thì ở đấy mà yêu với chả đương. – Đúng là giọng của nhỏ Gấu ko lẫn đc đi đâu. Nó vừa nói xong thì hai tên kia chỉ còn nước chuồn nhanh cho rảnh, mặc dù vẫn đang trong tình trạng tức sôi máu.
- Khiếp quá! Mày chua ngoa kinh luôn! - Nhỏ Chins nhăn mặt.
- Hi`, đc cái, tài năng bẩm sinh! - Nhỏ Gấu hể hả, đắc chí.
“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng….” – Cái âm thanh quen thuộc và kì dị lại vang lên. Nó mỉm cười tươi ơi là tươi trc hai cái nhìn toát đầy vẻ khó chịu. Nó biết là hai nhỏ bạn chẳng hề thích cái bài nhạc chuông điện thoại này tẹo nào. Nhưng mà khổ nỗi. Nó thích. Hì, nó vẫn khác người thế mà.
- Nghe đi, cười cái gì mà cười. Định tra tấn lỗ tai tụi tao hả? - Nhỏ Gấu hằn giọng.
- Rùi, nghe liền đây. Nhạc hay thế còn gì! Hè hè… - Nó vừa cười vừa trở lại phòng với lấy cái điện thoại trên bàn học nhỏ Gấu. - Uả số ai thế này? Mà đẹp gớm nha tụi bay. 097474777*
- Con điên! Nghe đi, cứ đứng đấy mà khen số đẹp. Ko thấy người ta đang chờ à?
- Hì`. Ừ. Xin tuân lệnh…. Ê hèm….. – Nó lấy giọng rồi ấn nút nghe - Đầu. dây. là. Cỏ. ko. biết. cuối. dây. là. ai. nhỉ?
Một phút “choáng” ở đầu dây bên kìa.
- Là một anh chàng đẹp trai!
- Uả ai vậy? Giọng quen thế? – Nó giật mình, hết luôn cái giọng cợt đùa ban nãy.
- Trời. Cô bé vẫn thường nc trống ko thế hả?
- Ôi thầy ạ! Chít. Em xin lỗi. Em cứ tưởng là thằng nào cơ! Hi` hi`…. (thua luôn!) (Trường hợp này là có thật, Cỏ tui đã từng là thủ phạm của việc nhầm nhọt này với ông thầy dạy Tin yêu quý của mình. Hi`)
- Thầy Thiết hả mày? - Tiếng nhỏ Chins oang oang vọng cả vào điện thoại.
- Uk, để yên tao đang nc điện thoại – nó gắt. Có tiếng khẽ cười ở cuối đầu dây.
- Cô bé đanh đá thật.
- Hi`. Đâu có. Em hiền mà thầy…. Uả mà quên mất. Thầy gọi cho em có chuyện gì thế?
- Cô bé quên bữa hẹn trả công cho thầy à?
- Hi`. Em tưởng thầy đùa. Thế hoá ra đi thật ạ?
- Oạch. Đùa làm sao đc. Thế định đãi thầy món gì đây?
- Thầy ơi, ốc xào Vân Béo ná. Hi`… vừa ngon lại ko quá đắt. Em học sinh mà thầy.
- Uk. Thầy cũng chưa đi ăn bao giờ cả. Thế định bao giờ đây?
- Luôn đi thầy!
****
Chiếc xe ô tô đỗ cái xịch. Từ trong bước ra là ba cô nàng mặt tươi như hoa, nước da trắng hồng, chỉ có điều ai cũng nhận thấy sự khác nhau giữa ba con người này. Một cô nàng điệu đà trong chiếc váy xếp li, đôi tất đen thời thượng, đôi giày cao gót 7phân đính đá và chiếc áo khoác nửa người riêm rúa, đôi môi hồng với lớp son nhũ nhè nhè, mùi nước hoa đậm nhưng thơm cuốn hút, ko gây sự khó chịu cho người ngửi - Một cô nàng sở hữu một khuôn mặt thật đẹp nhưng có phần kiêu kì.
Bên cạnh lại là một cô nàng với chiếc quần jin bó, đôi pốt bệt, cùng với chiếc áo len lúc lắc hai cái quả tinh nghịch, đôi môi phủ một lớp son dưỡng giữ ẩm he hé cười, thoang thoảng mùi nước hoa hồng - Một cô nàng với khuôn mặt mang dáng vẻ đanh đá bởi mái tóc dài thẳng cắt mái bằng cột cao.
Và cuối cùng là một con nhỏ với chiếc quần ngố ống rộng dài ko quá đầu gối nổi bật với chiếc thắt lưng hình đâu nâu to đoành, đôi tất dày màu đen bó sát ních bên trong chiếc giày thể thao trắng to đoành, chiếc áo khoác trắng ko đóng khoá để lộ chiếc áo cánh màu đen đính đá hình cỏ ba lá cách điệu ngộ nghĩnh, mái tóc đen mượt mà đc búi gọn với chiếc dây thun đen chắc chắn, đôi môi hồng mọng bởi thỏi son nivea - loại son mà con nhỏ khá thích, giá lại phải chăng, nó mua hình như là 20k, ko biết giờ tăng giá chưa, mùi nước hoa izzi hồng thơm thơm lạ, (giá 26k một lọ to, hì hì). - Một con nhỏ (vì chiều cao tệ nhất với hai nàng đi cạnh) với khuôn mặt tròn baby, đôi mắt to đen sáng và cái vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu. Nhìn nó ko ai có thể tưởng tượng nổi nó là một con - mụ - đàn – ông – đích - thực.
Chưa kịp “choáng mắt” với ba cô nàng thì từ cánh cửa xe kế bên, một anh chàng với chiều cao cực chuẩn, chiếc áo khoác xanh màu da trời nhẹ nhàng với chiếc áo phông cộc tay trắng bên trong cực cool. Một phong cách ko quá cầu kì nhưng với cái dáng vẻ “hút hồn con gái” qua khuôn mặt baby và ánh mắt sáng thì ko thể ko nổi bật!
- Đi thôi nào anh em – Nó hớn hở tằng tằng bước vào trong quán. Vẫn cái vẻ thường ngày của nó, như thật thân quen, nó tạt vào chỗ nấu liếc mắt ngó nồi ốc xào đang sôi sùng sục, toả mùi thơm điếc cả mũi nó. Đưa mũi hít hà một cái thật sâu nó thốt lên:
- Eo` thơm ngon thế! Hì hì…. Anh ơi cho bọn em nhìu nhìu gia vị ná.
Nó vừa nói xong thì một bà cô với dáng dấp to khoẻ bước ra. Nhìn vóc dáng ko thể lẫn đi vào đâu đc. Bà chủ Vân Béo với khuôn mặt rất xinh dù có trông hơi mập mạp, trên tay là sấp tiền hàng, nở nụ cười tươi rói với nhỏ khách quen:
- Cô là ăn kinh lắm nhá. Hôm qua đập phá quán tôi thế tưởng hôm nay ko tới. Trông người thì bé mà cái bụng to thế hả?
- Hì`…. Chị chả sướng bỏ sừ lên còn gì! Hiếm có đc một fan cuồng nhiệt như em. Nhỉ? Hè hè… (Cỏ (Hồng tui đó, ko phải là nv của chúng ta đâu đấy) cũng rất mê món ốc xào này luôn. Hì ngon kinh khủng, ngồi viết thế này giờ thèm quá cơ. Nếu bạn nào đến TN mà chưa ăn thử ỐC XÀO VÂN BÉO thì vô thử ná, bít đâu gặp Cỏ đấy. hè hè…. Thui chít ngoài lề quá rồi. Trở lại truyện thôi!)
…
- Ốc xào là đây hả? Nghe danh đã lâu giờ mới đc nếm – Ông thầy đẹp trai chỉ vào một cái đĩa nhỏ nổi bật với những miếng đậu cắt vuông nhỏ nhắn, màu vàng ươm, phòng to, những chú ốc được loại bỏ “đzít” to đoành và đen bóng, lưa thưa điểm là những miếng dò, miếng măng cắt chỉ, những miếng chuối chiên thấp thoáng lộ diện, trên đỉnh là dừa tươi trắng nõn. Nhìn cái đĩa toả khói nghi ngút, đánh thức giác quan con người ta và đặc biệt là vị giác đang trỗi dậy. (hì chém gió tí, nhưng mà ngon thật đó!) Xung quanh bàn là 4 cái bát nước chấm sóng sánh gừng dã nhỏ, một đĩa củ đậu cắt to vuông vắn, một đĩa sung cắt lát mỏng ngon ơi là ngon, một đĩa xoài dầm với lớp đường, ớt bột phủ kín. (Ko ăn hơi phí! Hì)
- May thầy quen tụi em mới đc nếm đó! – Nhỏ Chins cười tươi.
- Thôi nào, ăn thu mọi người, em ko chịu nổi nữa rùi! – Nó thốt lên một câu rồi vội lấy kim cắm vào một miếng đậu vàng to bỏ vào mồm. Cái vị cay lan toả trong miệng nó, tiếp đến là vị đậm đà của nước cốt, vị đậu bùi kinh khủng. Tất cả như tan ra trong miệng nó. Ngon. Và ngon ko đỡ đc! Ít nhất là với nó!
Ông thầy và hai nhỏ bạn cũng bắt đầu ăn. Những tiếng sì sụp vang lên. Hoá ra là bọn họ đang chén ốc. Nó nhúp con ốc to đùng, mình đen nhánh và bóng nhãy bởi nước gia vị, đưa lên miệng và “chụt” – Nó “mút” một hơi, cả phần trong con ốc chui tọt vào mồm nó. Nhai ngấu nghiến. NGON!
Nó bất giác quay sang phía ông thầy mình. Trời, thầy đang nhìn nó và cười bụm miệng.
- Uả, thầy ko ăn sao cứ nhìn em cười vậy? – Nó nhăn mặt.
- Tại nhìn em ăn ngon quá chứ sao?
- Hì, món sở trường của em mà! – Nó lại bắt đầu tỉ tê về cái món này.
- Thôi đi mày, thầy cười là cái vỏ ốc dính mũi kia kìa. Con gái con đứa ăn uống chả ý tứ gì cả! - Nhỏ Chins quay sang nó nói. Ngượng quá, nó vội đưa tay gạt cái vỏ ốc trên mũi xuống. Cái vỏ ốc này vớ vẩn quá. Đang yên đang lành lại leo tọt lên mũi nó làm chi? Xấu hổ quá đi mất. Nó cười trừ chữa ngại:
- Hì, ăn ốc xào là phải thế mà! Ăn tự nhiên nó mới ngon Gấu nhỉ?
- Thôi xin! Đừng có lôi tao vào. Ăn vô duyên lại còn “khéo chống”.
Nó xị mặt.
- Thôi mà, nhìn Quân ăn rất ngon. Thầy trông cũng mún ăn nhìu hơn ý chứ!
Mặt nó tự dưng đỏ nựng. Hình như nó đang xao xuyến. Ôi thôi chết, hình như nó đang chằm chằm nhìn vào đôi mắt sáng và cái môi đang hấp háy của thầy. Nó ko nghe thấy thầy nói gì hết nhưng nó biết thầy đang bảo vệ nó. Thế thôi! Nó đang sao thế này, lơ lửng ở trên mây chăng? Thầy đẹp quá đi mất. Trông đàn ông thật! Ôi nó lại sao thế này? Ko đc rồi, ko đc rồi!
****
Nó ngồi tựa mình trên giường, ôm chặt con gấu bông trắng quen thuộc, nó đang khẽ mỉm cười. Nó nhớ tới hình ảnh ông thầy đẹp trai. Nó thích đôi mắt sáng và đôi môi luôn nở nụ cười của thầy. Nó thấy chúng cuốn hút nó lắm.
- Làm gì mà cười một mình thể hả? - Giọng nói khó nghe vang lên làm nó đang từ tầng mây thứ 8 rơi tọt xuống tận đáy bực mình.
- Sao dám tự ý vào đây hả? Ko biết đây là phòng con gái sao? – Nó gắt.
- Đây là nhà tôi mà! – Tên con trai tỉnh bơ.
- Điên rồi đó! Vào đây làm gì?
- You sao phải gắt lên giữ thế! Con gái mà ăn nói bốp chát, khó nghe!
- Ai bắt ông nghe? Hỏi ko nói hả? Vô đây làm gì? Tìm đồ phụ nữ hả?
Giật mình!
- You nói năng lung tung thế? Đi qua thấy chưa ngủ thì vô xem sao thôi. Đồ phụ nữ hả? Tôi tưởng you mới chỉ là con gái, hoá ra là phụ nữ rồi hả?
- Ông! Thích chết ko? – Nó vớ cái gối bên cạnh ném mạnh vào người Huy Vũ. Túm đc cái gối trong tay, Huy Vũ khẽ ngửi.
- Chà, thơm quá nhỉ!
- Đồ biến thái! Ngửi cái gì mà ngửi hả? – Nó hùng hổ chạy xuống giường giật lại chiếc gối trên tay kẻ đáng ghét. Nhưng Huy Vũ né đc, giơ lên cao.
- Trả lại đây!
- Ko trả đó. Gỉoi thì lấy lại đi!
- Có trả ko thì bảo? Trả lại đây… Ko biết đâu! Trả lại đi!
Trong căn phòng giữa nửa đêm yên tỉnh bị phá vỡ bởi tiếng của một đứa con gái. Một tên con trai với chiều cao cũng phải hơn 1m70, chưa kể cánh tay lại còn đang giơ cao với chiếc gối hồng thơm nức. Một đứa con gái nấm lùn đang ra sức bật mình nhảy lên với lấy chiếc gối ngủ của mình. Nó nhảy lên, nhảy lên và….
di nho toi 4-2
09:07