- Mời ông bà và cô vào ạ. Ông chủ chúng tôi đang chờ sẵn ở trong nhà rồi ạ. - Tiếng ông quản gia làm nó giật mình.
….
- Thưa, ông bà và cô Trần đã tới ạ. – Ông quản gia vừa dứt lời, đáp trả lại sự mong ngóng chờ đợi của các thành viên trong gia đình. Bố mẹ nó bước vào, ko hiểu sao, chân nó cứ cứng đơ, ko chịu nhúc nhích. Tiếng mẹ nó giục:
- Đi vào nào con.
- Dạ vâng…. Hì hì… “Xung trận thôi!” – Nó lẩm bẩm.
Nở một nụ cười đầy tự tin, nó kiêu hãnh sánh bước bên bố mẹ, tiến lại cái bàn tiếc la liệt thức ăn, bài trí khá sang trong. Đang cười toe toét, nó giật nảy mình. Cái nảy mình đầy kinh sợ. Trước mắt nó là ba người đàn ông. Một là ông thầy giáo đẹp trai của nó. Hai là thằng bạn ko đội trời chung của nó (Nhưng đôi lúc vẫn đội đấy. Ghét người ta thế mà hum trc con ôm người ta khóc nức nở mới sợ!). Và ba là người đàn ông nó va phải lần ở siêu thị, là bố của Huy Vũ… và có lẽ chính là ông chồng tương lai của nó) Cái mặt nó méo xệch, nhăn nhó đến khổ sở.
Sắc mặt của ông thầy Thiết cũng biến đổi nhanh chóng. Học trò của mình lại sắp là vợ anh rể mình, tương đương cũng sắp là chị mình rồi. (hỏi chúa để biết thêm cảm giác của ông thầy đẹp trai này. Chắc chắn là quá sốc!)
- Ông bà và Lệ Quân ngồi xuống đi. – Ông Trịnh vui vẻ mời. - Giới thiệu với con trai và cậu Thiết, đây là ông bà Trần Đại Phát và cô con gái Trần Lệ Quân - vợ tương lai của tôi! (điều nó đoán chẳng hề sai)
Ông Trịnh vừa dứt lời, Huy Vũ đứng phắt dậy, cậu ko thể chịu đựng đc thêm nữa. - Con ko hiểu bố đang nghĩ gì nữa. - Cậu đẩy ghế, đi ra và…. nắm lấy bàn tay đứa con gái khuôn mặt đang nóng bỏng, rát kinh khủng kéo đi khỏi cái nơi mà trong đầu cậu lúc này thật đáng ghê tởm.
****
- Ông bỏ tay tôi ra! Ông đang làm đau tay tôi đấy! – Nó cố gắng giựt tay mình ra khỏi tay thằng bạn. Cậu ta đã lôi nó ra tận ngoài đường.
- Đây là lí do mà you muốn tự tử phải ko?
- Uk, nhưng đó chỉ là lúc trc còn giờ thì ko!
- Ko ư? You điên à? Đầu you ko biết suy nghĩ à?
- Biết! – nó gắt lên – Vì biết suy nghĩ tôi mới phải làm thế này.
- Vì lí do gì? You nói đi.
- Vì tôi cần giữ lấy hạnh phúc của gia đình tôi.
- Thế con hạnh phúc của chính you.
- Đó là hạnh phúc của tôi. Mà việc gì ông phải bận tâm chứ?
- Sao cơ? Tôi ko phải bận tâm ư? Một đứa con gái, chỉ bằng tuổi tôi mà giờ nó trở thành Dì của tôi. Mà tôi ko phải bận tâm ư. Thật nực cười you biết ko! - Cậu gắt lên.
- Thế ông nghĩ, tôi ko thấy mình nực cười ư. Một đứa con gái còn chưa nếm chải hết mùi vị của đờì, còn chẳng biết tí gì về ty, mà giờ phải lấy một người đáng tuổi bố mình. Ông nghĩ tôi sung sướng lắm à. Hơn nữa, giờ tôi lại còn là Dì của một thằng con trai cũng chỉ bằng tuổi tôi. Hạnh phúc nhỉ? – Nó cười đầy mỉa mai – cái mỉa mai chính bản thân mình.
- Vậy thì you đừng làm nó thêm rắc rối nữa. You ko đc lấy bố tôi. Làm như thế thật ngốc, hiểu ko.
- Tôi phải lấy bố ông. Đó là sự thật.
- Bố tôi ép cô đúng ko? – Ông Trịnh ép nó ư? Có phải thế ko nhỉ. Ông chồng tương lai của nó là ông Trịnh thì giờ nó ko còn thấy ông ta xấu xa nữa. Ngay từ lần đầu tiên nó gặp ông ấy, nó đã có cảm nhận ấy rồi. Hơn nữa, ông ấy vì nó mà trả hết nợ lần cho gia đình nó. Có lẽ nào… đó là một tình yêu? Nó ko biết! Nhưng chắc chắn ông ấy là người tốt. Ông ấy đồng ý lấy nó ko phải vì là một lão yêu râu xanh, nếu thế chẳng cần đến những điều khoản mà ông ấy đặt ra, tất cả đều hướng đến sự tôn trọng nó. Ko… ông ấy ko hề ép buộc nó!
- Tôi tự nguyện! Và tôi ko hối hận.
- You….. Được! Vậy thì kể từ giây phút này, tôi và you là kẻ thù, đúng như những gì mà you muốn! – Huy Vũ hét lên đầy giận dữ. Cái đầu cậu chỉ muốn nổ tung. Được Dì nhỏ ư? Để rồi xem! Huy Vũ bỏ đi thẳng, mặc nó bơ vơ một mình giữa con đường chỉ có ánh đèn cao áp. Một cái gì đó cô đơn, đáng sợ vô cùng. Nước mắt nó chợt rớt rơi trên đường.
****
Nó một mình lê bước trên con đường lạnh lẽo, những tiếng xe, tiếng bíp còi vang inh ỏi… nhưng nó chỉ nghe thấy những tiếng ù tai kinh khủng. Lạnh! Cái lạnh của gió cứ tát vào mặt nó. Đau!
Cuối cùng nó cũng trở về đc căn biệt thự - ngôi nhà của những ngày về sau của nó.
- Con gái!.... Hai con đi đâu đấy hả? - Mẹ nó lo lắng.
- Huy Vũ về chưa ạ? – Khuôn mặt nó như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Dạ thưa, cậu chủ vẫn chưa về ạ - Ông quản gia lên tiếng.
- Vậy cũng tốt! Chúng ta trở lại việc chính chứ ạ?
- Ừ. Cháu vào bàn ngồi đi. Chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
- Dạ!
- Ông lấy cho Lệ Quân một cốc nước ấm được chứ? – Ông thầy giáo quay ra nói với ông quản gia – Cô bé có lẽ đang lạnh.
- Vâng! – Ông quản gia quay bước đi. Mọi người hướng con mắt vào nhìn nó. Nó mỉm cười.
- Con ko sao đâu…. Hì hì…. Cái cậu Huy Vũ này đểu thật đấy. Kéo con đi rồi lại bỏ đi đâu, bắt con phải một mình đi bộ về. Bực ghê!.... Uả… Sao mọi người vẫn chưa ăn ạ? Thức ăn vẫn còn đầy nè. Hì hì… con đói quá! Thôi cả nhà mình cùng ăn đi. – Nó cầm đũa gắp đầy thức ăn ngon vào bát mình, rồi chợt cười toe. – À từ nãy đến giờ, em quên chưa chào thầy. Thầy là… là gì của Huy Vũ đấy ạ?
- Thầy là cậu ruột của nó.
- Hoá ra đây là thầy giáo của con à?
- Dạ vâng. Thầy Thân Văn Thiết đẹp trai đấy ạ!
…….
Sau bữa cơm đầy tiếng cười nhưng ẩn chứa một nỗi buồn của một cô nhóc chưa tròn 17. Nỗi buồn ấy có lẽ chẳng ai hay! Mọi người bắt đầu vào cuộc nói chuyện.
- Đây là hợp đồng tôi đã thảo sẵn, mời ông bà và cháu đọc kĩ rồi chúng ta bắt đầu đi đến kí kết.
- Bác cho cháu hỏi một câu đc ko ạ?
- Ừ, cháu cứ nói.
- Tại sao bác lại muốn lấy cháu? Cháu và bác chỉ gặp nhau đúng một lần. Và… thực sự là mọi chuyện vẫn khiến cháu ko hiểu gì cả!
- Bác tin là mình chọn đúng người. Bác thấy cháu chính là người mà bao lâu nay bác luôn tìm kiếm.
- Cháu?... Thôi… cứ cho là như vậy đi. Người lớn thật khó hiểu!.... Thế tại bác lại bắt cháu phải ở nhà bác đến tận năm cháu 20 tuổi trong khi đến lúc đó cháu mới là vợ của bác?
- Vì bác nghĩ đó là thời gian mà bác cháu ta cần. Lúc đó cháu sẽ hiểu hành động của ta lúc này.
- Trời!... Thôi đc rồi! Cháu có thể thường xuyên về nhà chứ ạ?
- Thi thoảng thì đc. Còn thường xuyên thì ko nên. Vì kể từ bây giờ, cháu đã mang trong mình một trọng trách rất lớn. Đó là quán xuyến ngôi nhà này.
- Cháu á? Cháu… cháu biết gì mà quán xuyến ạ?
- Hì… Cái gì cũng cần có thời gian. Bác tin là cháu làm đc!
- Lại thôi đành vậy ạ. Còn nữa. Cháu… cháu vẫn đc gọi bác là bác chứ ạ? Đừng nói là bắt cháu phải gọi bác là chồng, anh yêu… hay đại loại cái gì như thế đấy nhá. Cháu… cháu ko gọi đâu! – Nó vừa dứt lời chợt mọi người cười ồ lên vì sự ngây ngô và đúng là trẻ con của nó.
- Cháu yên tâm. Chúng ta cứ gọi nhau như thế này cho đến khi cái hợp đồng kia trở nên vô hiệu và đc thay thế bởi một tờ đăng kí kết hôn.
- Dạ??? – Cái mặt nó lại đần thối ra.
- Gìơ cháu đã đồng ý chấp thuận và kí hợp đồng đc chưa?
Nó cầm cây bút, ngay lúc này đây, trước mặt nó là bản hợp đồng - tờ giấy mang cả định mệnh của đời nó. Nếu nó đặt bút kí tên, cuộc đời nó sẽ bước vào một bước ngoặt mới, nó ko biết là tốt đẹp hay là một sự lựa chọn sai lầm nữa. Đôi tay nó chợt run lên, nó nhớ tới những lời Huy Vũ nói: “Vậy thì kể từ giây phút này, tôi và you là kẻ thù, đúng như những gì mà you muốn!”. Nó thấy mọi chuyện bắt đầu rắc rối, nó… nó ko biết những ngày tháng sau này chung sống với Huy Vũ cậu sẽ ghét nó thế nào. Nhưng, còn ba mẹ nó. Nó… nó đã quyết định rồi mà. Những lời Huy Vũ nói ư? Mặc kệ nó ko thèm bận tâm. Kẻ thù ư? Thì từ trc đến giờ nó và cậu vẫn là kẻ thù mà.
Nó ngước đôi mắt lên nhìn bố mẹ nó, nó thấy họ đang che giấu một nỗi buồn. Cũng giống như nó thì phải. Nó mỉm cười, hít một hơi thật dài, bàn tay nó nắm chặt lấy cây bút và… Nó đã làm cái việc mà nó nghĩ, nó chẳng hề hối hận. Nó tự nguyện. Nó biết mình làm đúng, bởi nó biết duy nhất một điều là ít ra nó cũng là một đứa con gái ngoan, đứa con gái có hiếu.
Cuộc đời nó đã sang trang. Hạnh phúc hay Đau khổ? Niềm vui hay Nỗi buồn? Hãy để thời gian trả lời nhé!
****
Đêm nay là đêm cuối cùng nó đc ở trong căn phòng thân yêu suốt 16 năm trời của nó. Chỉ ngày mai thôi, nó sẽ sống trong một căn phòng xa lạ và… Nó chợt thấy khoé mắt mình cay xè. Giọt nước mắt vô tình rơi. Nó đã bảo là nó ko đc khóc rồi mà. Nó ghét bản thân nó. Tại sao nó lại yếu đuối đến thế? Nó là Trần Lệ Quân. Nó là con Cỏ đàn ông cơ mà!
Nó ngủ thiếp với con gấu bông trên tay. Một giấc ngủ chẳng ngon lành và êm đềm gì. Một giấc ngủ với đôi mắt sưng húp và mệt mỏi. Một giấc ngủ mà nó ko biết về ngày mai. Một giấc ngủ… với thấp thoáng hình bóng người mẹ, ngồi bên giường nhìn đứa con ngủ. Lại một lần nữa, có giọt nước mắt rơi…
****
Những tiếng rú ga, la hét ầm ĩ. Những chiếc xe phân phối lớn thi nhau lượn đường, khoe mình bằng những màn kĩ xảo đc dân tình cổ vũ phấn khích. Có một chiếc xe lao đi ầm ầm, tiếng gió tạt vào mặt vù vù, đằng sau cặp kính chắn gió là một đôi mắt đỏ ngàu. Tiếng la hét, reo hò ngày càng lớn. Lại một lần nữa thành phố thức trắng đêm!
****
- Cỏ! Trùi ui, nhớ tình yêu quá cơ! - Nhỏ Chins vừa thấy nó ở cửa lớp đã chạy vội ra, túm lấy hai tay nó dung dăng dung dẻ nói. Nhìn trông “phởn” quá trời!
- Thôi đi bà! Hum qua đi chơi với zai chứ có thiết gì đến bạn bè. Mà giờ nói nhớ, èo ơi ngượng mồm chưa kìa! - Nhỏ Gấu chặn họng nhỏ Chins.
- Ê này, đi chơi với zai ko có nghĩa là ko thiết bạn bè ná. Một ngày ko gặp người ta nhớ lắm chứ bộ. Cỏ! Đừng nghe lời con Gấu ná. Tui… là… tui… iu… bà lắm cơ! I love you… chiu chiu chiu…! - Nhỏ Chins lại chu mỏ khoe cái môi cong tớn của mình.
- Khiếp quá! Nhìn cái môi của bà như cái “tĩ vịt” ý! – Nó nhăn mặt nói.
- Ê ê ê… Tức rồi ná… Tôi tức rồi ná… Ứ thèm tình yêu với bà nữa.
- Lại tình yêu với mấy anh to cao đen hôi chứ gì? Kakaka!
- Còn lâu đi. Người ta tình yêu với nhỏ Gấu chứ bộ! Trời ơi, Gấu ơi tao yêu mày quá cơ!
- Thôi… thôi đi con Chins dở hơi này. Càng ngày tao càng sợ mày rồi đó.
- Á à…. Mày dám bảo tao dở hơi hả?.... Đứng lại… mày có thích chết ko?... - Nhỏ Chins sách guộc đuổi theo nhỏ Gấu chạy vòng quanh lớp. Những tiếng la thất thanh và kinh khủng vang ra từ cái miệng của hai đứa khiến cho cả lớp ai nấy cũng phải kinh hoàng.
Nó bật cười nhìn hai nhỏ bạn thân. Đúng là lúc nào nó cũng cảm thấy vui vì hai con bạn. Một đứa cực đanh đá nhưng luôn biết nghĩ tới người khác. Một đứa cực điệu đà và hám trai nhưng vô cùng ngây thơ (vô số tội!), nhí nhảnh và hồn nhiên.
****
Đứng trên ban công, ba đứa chúng nó ngồm ngoàm nhai táo trông thật ngon lành.
- Sao hôm nay Huy Vũ ko đi học nhỉ? - Nhỏ Chins than thở.
- Uk. Ko biết có việc gì. Hôm qua bà nghỉ, hôm nay lại đến Huy Vũ. Cũng buồn ghê!
- Chả đc nghe ông ấy trêu chọc với khen xinh… nhớ quá cơ!
- Khiếp! Lúc nào cũng thích khen xinh. Bà chết vì khen với tâng bốc mất thôi.
- Xí, thế đc khen xinh bộ bà ko thích?
-….
Nó lặng im, đưa mắt nhìn vào khoảng ko xa vời. Huy Vũ ko đi học vì giận nó sao? Huy Vũ sẽ đối xử với nó thế nào?.... Lại một cái thở dài… và mệt mỏi!
****
Nó lê bước một cách uể oải xuống hành lang trường. Cả buổi học ngày hôm nay nó chẳng vào đầu được cái gì. Cái đầu của nó cứ ong hết cả lên. Toàn là những suy nghĩ mông lung. Nó ko biết tí nữa khi trở về căn nhà mới nó sẽ đối mặt với Huy Vũ thế nào. Mà sao hắn lại ko đi học chứ. Điên thật. Ghét nó đến thế sao?... Hừ…. mà lúc nào hai đứa nó chả ghét nhau. Thôi mặc kệ hắn. Nó chẳng thèm quan tâm.
Mà đúng rồi. Mối quan tâm của nó lúc này là ông thầy giáo đẹp trai cơ. Chắc là ông ấy bây giờ khinh thường nó lắm. Một con nhỏ như nó lại đi lấy một người đáng tuổi bố mình thì sao ko khinh được chứ. Nhất là lại ko phải xuất phát từ tình yêu. Nếu như vậy chắc giờ nó chẳng thấy rằn vặt mình đến thế này. Mà sao ông trời cứ thích trêu đùa nó thế? Lần nào gặp ông thầy cũng là những lần nó chẳng thể nào ngờ. Từ một anh học sinh tốt bụng đến ông thầy giáo đẹp trai, giờ lại là em chồng tương lai của mình (em của vợ trc chồng mình có được coi là em chồng ko nhỉ? Thôi mặc kệ, gọi thế chắc cũng chẳng sai, nhỉ?), và ko biết sau này là gì nữa, biết đâu chồng cũng nên! Điên thật, nó lại suy nghĩ linh tinh cái gì rồi. Bây giờ nó mà gặp thầy thì chắc nó xấu hổ lắm, chẳng biết chui vào đâu.
- Lệ Quân, sao phờ phạc thế em?
Nó ngẩng mặt lên. Chúa ơi! Ngài đúng là tàn ác với con!
- Dạ… Em… em… Em chào thầy ạ! – Nó bật tiếng chào một cách bất thình lình khiến ông thầy cũng phải phì cười.
- Em chào thầy thế này chắc thầy cũng đến sớm mắc bệnh tim thôi.
- Em…
- Cô bé Lệ Quân lém lỉnh mà thầy biết đâu rồi?
- Dạ?
- Dám cả trèo tường vào trường mà giờ sao gặp thầy cứ ấp a ấp úng thế?
- Tại em giờ chả biết phải sử xự thế nào ạ!
- Về chuyện bản hợp đồng?
- Dạ!
- Uk, thật ra thầy cũng ko biết phải làm thế nào cho nó thật bình thường và tự nhiên. Tự dưng một cô học trò lại biến thành chị gái mình. Kể cũng hơi khó xử….. Nhưng thôi. Dẫu sao thì mọi chuyện đã rồi. Suy nghĩ tích cực lên em ạ!
- Thầy… thầy ko ghét em à?
- Sao lại ghét? Cô bé này hỏi kì quá! Thầy quý em lắm đó. Kể từ cái lần dám bắt thầy bé từ trên tường xuống đó. Trông thế mà nặng phết đó nha.
- Eò, thật chả đàn ông tẹo nào?
- Hả?
- Thì đó, em mới có 4mấy cân thôi mà thầy đã kêu nặng. Đàn ông con trai phải galăng, mình đồng da sắt chứ thầy.
- Và phải như em, ăn to nói lớn chứ gì?
- Thầy lại chọc em rồi! Tại em cá tính chứ bộ! He he….
Hai thầy trò nó cùng cười vui vẻ, cái ý nghĩ về ông thầy giáo chợt tiêu tan trong đầu nó. Nó chợt cảm thấy mến ông thầy này biết bao.
- Huy Vũ hôm nay ko đi học đúng ko em?
- Dạ vâng. Chắc cậu ta vẫn còn giận em!
- Uk, cũng có thể. Nó bề ngoài trông thế chứ bên trong thì có vẻ yếu đuối lắm. Nó cũng biết nghĩ cho mọi người đấy, nhưng…. Có lẽ tại chị Hai ra đi quá sớm! – Giọng ông thầy chợt nặng trịu.
- Thầy thương Huy Vũ lắm đúng ko?
- Hả? Hì… Cậu nào mà chả thương cháu chứ!... Thôi muộn rồi, để thầy đưa em về. À mà kể từ hôm nay em đến nhà chồng tương lai rồi hả?
- Thầy đừng có chọc em có được ko? – Nó gằn giọng. – Em ghét đó!
- Cô bé này thật là… Thôi được rồi: Thưa cô, tôi xin được mạo muội làm tài xế ko lương đưa cô về nhà mới. Ko biết ý cô thế nào?
- Tất nhiên là ta đồng ý rồi. Thời buổi kinh tế thị trường tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy. (Được mấy K đi xe bus chứ bộ. Mua đc vài kái kẹo mút, ăn cả ngày!)
…..
Ông thầy dắt con BS ra đến cổng, lại cái giọng trịnh trọng:
- Để đảm bảo an toàn, đề nghị quý cô đội mũ bảo hiểm (đã đc kiểm định chất lượng) và thắt dây an toàn bằng cách ôm chặt người phía trc! (^^)
- Kòn lâu em mới ôm thầy ná! Em chỉ ôm mỗi tình yêu của em thôi.
- Chết thật! Đã có người yêu rồi hả?
- Hì hì, là hai nhỏ bạn thân của em đó. Nhỏ Gấu và Chins, à nhầm cái An Ly và cái Lâm Trang. Hai cái đứa mà quậy cả giờ hôm trc của thầy ý. Đứa đứng lên kêu thầy đẹp trai với đứa đặt biệt danh cho thầy là Thân Văn Thiết ý. Keke…
- Đúng là bạn bè có khác cùng quậy như nhau!
- Ê, thầy có thích em trừ lương ko hả, mà vẫn chưa chịu khởi hành? (nó cười toe).
Suốt dọc đường đi ko biết ông thầy pha trò gì mà nó cười sặc sụa. Mới mấy phút trước con trách chúa tàn ác, thế mà giờ… Ừ, như thế mới là Cỏ chứ!
****
Nó về đến ngôi nhà mới với sự chào đón nồng nhiệt của mọi thành viên… giúp việc trong gia đình. (Chả biết có giả tạo hay ko nữa!)
- Thưa cô chủ (chưa là vợ ông chủ chưa là bà chủ!) đã về. Mời cô chủ vào nhà thay quần áo, nghỉ ngơi và dùng bữa ạ. – Ông quản gia kung kính.
- Bác đừng gọi cháu như thế có đc ko ạ. Cháu kém bác nhiều tuổi mà. Bác cứ gọi gọi là Lệ Quân ạ. Hì hì… - Ông quản gia chợt cười hiền từ.
….
- Phòng cháu đây ạ. Còn có cả biển nữa cơ đấy. Hình con thỏ này xinh ghê bác nhỉ. Mua ở shop nào thế bác? – Nó mâm mê cái biển hình con thỏ treo phòng nó.
- Hả…???
- Hì hì… - “Tít tít…. Tít tít…” - Uả mà điện thoại bác kêu kìa.
- Ừ… Alo…
“ Người lớn có khác, để chuông điện thoại chả phong kách tẹo nào, ai đời lại đi dùng nhạc thế này. Hix hix…”
- Cô chủ cứ vào phòng thay quần áo nghỉ ngơi. Tôi phải xuống xem việc bếp thế nào. Đến chiều tôi sẽ dẫn cô chủ đi thăm các phòng.
- Dạ!
Ông quản gia tất tưởi đi. Nó mở cửa bước vào phòng. Hì hì… Trông cũng đẹp chả kém kái phòng thân yêu trc của nó. Mọi thứ được bày biện khá là phong cách, ko quá riêm rúa cầu kì hay đơn điệu. Nói chung là hợp chuẩn của nó. Chứ mấy cái kiểu phòng của tiểu thư công chúa là nó đại ghét. Đúng là chả nữ tính tẹo nào!
Thay đồ xong, nó mân mê đủ mọi thứ trong phòng như kiểu: bắt tay ta làm quen nhé! Kể từ bầy giờ… chúng mày là của tao! Chán chê, nó bước ra khỏi phòng. Chợt nó nghe thấy tiếng nhạc bài “Baby one more time”, đúng cái bài mà nó thích. Cứ thế, theo tiếng nhạc, nó bước lên cầu thang… Nó dừng lại tại một căn phòng chả biết là của ai. Khổ nỗi phòng ở đây nhìn phía ngoài cái nào cũng giống cái nào nên mới có biển treo phòng. Âý thế mà cái phòng này lại chả có biển gì hết. Nó ghé sát tai vào cánh cửa, vừa để nghe nhạc vừa dò xét xem có gì ở bên trong. Chợt mất đà, cái cửa hình như ko đóng bật ra, nó ngã nhào vào trong. Luống cuống vội đứng dậy. Nó kinh hoàng hét lớn!
- Má ơi. Mặc quần áo vào đi! Đồ ko biết xấu hổ. – Nó vừa hét vừa lấy hai tay bịt chặt mắt lại.
- Này, ai mới là người ko biết xấu hổ ở đây chứ hả? Tự tiện vào phòng người ta lại còn chửi bởi.
- Tôi… tôi đâu có vào… Tự cái cửa nó mở ra đấy chứ! - Nó hé mắt ra rồi lại vội bịt mắt lại - Mà thôi, ông mặc quần áo vào đi.
- Tôi có mặc quần áo hay ko thì liên quan gì đến you? Tự tiện vô đây, tôi còn chưa hỏi tội you đâu đấy!
- Ông! Ông mặc vào đi. Hu hu… tôi…. Tôi ko biết đâu!
- Kệ you! Tôi cứ thích mặc thế này đấy! – Huy Vũ đắc chí trong bộ dạng cởi trần mặc quần đùi! - Thời tiết mùa này mà còn mặc như thế! À quên có điều hoà rồi mà! (chắc chắn có vài người tưởng bở! hì hì)
- Tôi… tôi ko thèm nói chuyện với ông nữa! – Nó ôm mặt chạy thẳng ra ngoài. “Cốp” – nó va phải cái cánh cửa phòng chết tiệt. Hu hu. Tức quá! Vừa tức vừa đau, lại vừa xấu hổ. “Cái tên này, con trai lớn từng ấy tuổi rồi mà đi mặc mỗi cái quần ngắn cùn cỡn, chưa kể lại còn mỏng dính nữa chứ! Đồ vô duyên, đồ dây thần kinh chập mạch! Hix, mình đến đau mắt mất thôi, phải tra ngay thuốc nhỏ mắt mới được! Ôi xấu hổ chết đi được. Bố mẹ ơi…. Con bắt đầu thấy sợ rồi! Hu hu…)
****
Nó lết xuống đến phòng ăn, vừa nhìn thấy Huy Vũ, nó đang định quay bỏ đi thì chợt bị cậu ta chặn lại.
- Định chuồn hả? Ngày đầu tiên về nhà chồng mà đã thích bỏ bữa à?
Nó quay đầu lại, mỉm cười đầy tự kiêu:
- Ê này nhóc, Dì sao lại phải bỏ bữa chứ. Dì phải có bổn phận chăm sóc cho Con mình chứ. Nhóc nhỉ?
- You…
Nó tiến tới bàn ăn, kéo ghế và ngồi xuống một cách thản nhiên.
- Chà, nhiều đồ ăn gớm!
Chợt như sực nhớ ra một điều gì:
- Uả, bác… bác Trịnh ko ăn cơm hả bác?
- Dạ thưa ông chủ sáng nay vừa phải đi công tác Hà Nội hơn tuần sẽ về ạ.
- Hì hì… Vậy cũng tốt!
-???
- Chồng đi công tác mà có vẻ vui sướng nhỉ?
- Tất nhiên rồi. Thế là được tự do hẳn mấy ngày liền. Ôi Tự Do muôn năm! Hà… hà… hà… (điệu cười đầy man dợ)
-???
****
- Cô cậu đi đường cẩn thận ạ!
- Dạ…! – Nó dắt chiếc xe đạp mới toanh, quà của ông Trịnh tặng nó ngày đầu tiên về đây. Dù chả thích thú tẹo nào nhưng nó vẫn phải tỏ ra như chẳng có chuyện gì. Hơn nữa, nó ko muốn mọi người ở đây biết là nó ko biết đi xe đạp! Chắc người ta sẽ cười nó thối mũi mất!
….
- Lên xe đi, đứng cổng làm gì? – Huy Vũ thắc mắc khi thấy nó cứ dắt xe đứng cổng mãi mà chẳng chịu đi.
- À… ờ… Tôi quên đồ. Ông cứ đi trc đi, tí tôi đi sau. – Nói rồi nó giả bộ dựng xe, quay vào nhà.
- Đúng là đồ con gái. Làm gì cũng lề mề. Chuẩn bị bao lâu thế mà giờ vẫn quên được đồ! Thôi tôi đi trc, mặc kệ you đi sau! – Huy Vũ lao lên con địa hình phi thẳng. (Có lẽ có người sẽ hỏi, sao Huy Vũ ko đi xe máy: SH, BS hay đại loại là một lại xe máy sịn hay phân phối lớn nào đó, mà lại đi xe đạp. Nhưng ko phải hotboy nhà giầu nào cũng giống như nhau cả!)
****
Huy Vũ đứng chờ nó mãi mà chẳng thấy nó đâu cả. (Nói là ghét nó thế chứ thật ra, cậu cũng khá quan tâm tới nó!). Ko thể chờ được nữa, cậu quyết định quay xe quay lại. Giật mình + khó hiểu. Cậu thấy nó đang vô cùng khổ sở với con xe đạp: Leo lên lại leo xuống, hết dắt xe lại bực mình dừng lại, nhăn nhó trông đến là thảm hại.
- Này, you làm trò hả? Mọi người đang nhìn ghê quá kìa.
- Ơ… Ông đi rồi mà sao lại quay lại thế?
- Tại mãi mà chẳng thấy you đâu, sợ có chuyện gì xảy ra thì khó ăn khó nói với baba.
- Ông cũng tốt quá nhờ!
- You ko bít đi xe đạp đúng ko?
- Ai…. Ai bảo ông thế? Sao tôi lại ko biết đi xe đạp chứ?
- Vậy sao you ko đi mà cứ dắt bộ thế?... Hay sợ hỏng xe mới? – Huy Vũ móc nó.
- Uk, tôi ko biết đi đấy? Sao? Nực cười lắm à?
- Ko! You nghĩ thế à? Thật vớ vẩn. Mà you lại muốn muộn học nữa hả?
- Ông đèo tôi?
- Thế you đi bộ nhá?
- Ko!... Ko đâu. Tôi mỏi chân lắm rùi. Dắt xe rõ mệt à? Nhưng… cái xe này thì làm thế nào?
- Thì tìm chỗ gửi chứ sao!
****
- Chết rồi, muộn mất 5 phút rồi.
- Vậy mọi lần you vào trường kiểu gì?
- Lần trc ông cũng vào muộn, thế ông vào kiểu gì?
- Lần ấy ko thấy ông bảo vệ đâu, cứ thể trèo cổng vào. Nhưng hôm nay có vẻ ko dễ chơi… Ông ấy đang ngồi kè kè đọc báo thế kia, mọc cánh may chăng mới vào nổi!
- Thì vẫn còn đường khác mà, chuyên gia ở đây ko biết sao! – Nó hếch hàm ra hiệu đi theo nó.
….
- Ông leo lên trước rồi nhảy xuống. Sau đó đỡ túi sách cho tôi.
- Sao phải đỡ, you cứ ném nó luôn vào cùng với cặp sách của tôi.
- Ko. Túi của tôi ko ném đc. Ông lằng nhằng thế nhỉ. Bảo sao thì cứ làm đi. Vào đc trong thì đợi tôi trèo lên rồi đỡ tôi xuống. Ok.
Huy Vũ đành phải nghe theo lời nó. Đúng là lợi thế người cao có khác, cậu ta lấy đà, vít một cái là đã ở bên trong một cách ngon ơ. Trong khi nó lại biện pháp thủ công ì ạch kê đá.
- Này, đỡ lấy cái túi của tôi này. Cấm để rơi xuống đất đó! - Dứt lời nó quẳng cái “bụp” túi sách của mình vào trong. Huy Vũ chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì ăn nguyên cả một túi sách nặng trịch vào người, đau điếng. (nguyên nhân của sự nặg trịch là bởi sự tồn tại của 6 quả táo tầu to tướng trong túi sách, nó, Chins, Gấu mỗi đứa 2 quả mà!) - Đỡ đc rồi chứ?
- Được… rồi! – Huy Vũ tím mặt vì đau.
Nó ngó nghiêng xem có ai lảng vảng gần đấy ko, hoặc ít nhất là một ánh mắt lạ từ một trong bất kì ngôi nhà nào ở gần đây, rồi trèo lên mấy tảng đá, tay bám chặt lấy bờ tường, dang chân, nâng mình… và túm chặt cái váy đồng phục (nguyên nhân của việc đánh mắt quan sát vừa nãy, oái oăm thật những lần nó phải trèo tường vào trường là y như rằng là những lần nó phải mặc đồng phục!!!) khi leo đc lên bờ tường:
- Ê này, cấm nhìn lên!
- Ko nhìn thì đỡ you kiểu gì? Mà you chả túm chặt thế kia có muốn nhìn cũng ko đc!
- Đã bảo ko là ko mà.
- Thì hôm qua you chả đc nhìn thấy nội y của tôi rồi thây. Gìơ tôi nhìn lại cũng coi như là công bằng chứ sao!
- Này! Cấm nhắc tới cái chuyện hôm qua đấy. Thôi nhắm mắt lại đi!
Huy Vũ nói thế chứ cậu cũng ngại lắm, nhắm mắt rõ là chặt. Nhìn cái mặt nhăn nhúm như ông già khiến nó buồn cười lắm nhưng vẫn phải cố nhịn.
- Chuẩn bị đi! Tôi nhảy này!... Nào… 1 – 2 – 3…. NHẢY!!!!!!
“Uỵch” – Nguyên một vật thể lạ nặng hơn 40 ký rơi từ trên cao xuống, nằm ngày trên một vật thể lạ nặng hơn 50 ký. Huy Vũ ko biết tay mình đang chạm phải kái gì: mát mát, mịn mịn….
- Á! Bỏ ngay cái tay của ông ra khỏi mông tôi. Sao ông dám ôm mông tôi hả? – Té ra là Huy Vũ chạm phải mông nó. Cậu cuống quýt rút tay ra khỏi và đẩy vội người nó ra khỏi người mình. “Bụp” – Nó bị Huy Vũ đẩy ngã sang một bên. – Ông làm cái gì thế hả? Sao lại đẩy tôi ngã? – Nó gắt lên.
- Tôi… tôi… Tại you nặng quá, đè hết lên người tôi, ai mà chịu được! “Mình làm sao thế này, đây đâu phải là lần đầu tiên mình chạm phải con gái chứ. Nhưng sao mình cứ có cảm giác run và xấu hổ thế này. Khó hiểu thật!...”
- Bẩn hết cả váy tôi rồi. – Nó nhăn nhó đứng dậy phủi váy áo.
- Thì quần áo tôi cũng bẩn chứ bộ. – Huy Vũ đứng dậy chìa quần áo cho nó xem.
- Thì ai bảo ông có mỗi việc đỡ người ta thôi mà cũng ko đỡ nổi.
- Tại tôi phải nhắm mắt lên mới ko biết you nhảy thế nào mà đỡ.
- Thôi, mau vào lớp đi. – Nó lấy túi sách và hùng hổ bước đi.
- Này, you con gái mà sao dáng đi xấu tệ!
- Hả???
- Mặc váy mà chân cứ dạng háng thế kia, trông khó coi lắm!
- Thì tôi vẫn đi thế mà!
Huy Vũ vội chạy tới chỗ nó.
- Ngực phải ưỡn ra - Cậu lấy tay đánh đánh vào lưng nó - Bụng phải thóp lại, mông đẩy ra đằng sau…
- Thế này là “ngực tấn công mông phòng thủ” à?
- Ko biết, nói nhiều thế?...Gìơ thì chân khép lại và đi đi…
Nó đi đc vài bước thì nhăn mặt:
- Eò khó đi lắm! Chả tự nhiên tẹo nào! Trông như con tôm ấy! Ko đi đâu…. Thôi mặc kệ, đi vào lớp thôi.
Huy Vũ ngao ngán, con gái gì mà chả nữ tính tẹo nào! Chán thật!
- Ê này, đi thế này phải ko? Hà hà…. Hà hà….
Cậu ngẩng lên thấy nó làm dáng y như lúc cậu dạy nhưng bước đi thì uốn éo, mông đánh liên tằng. Cậu chỉ còn biết lắc đầu nhìn nó. Lần đầu tiên cậu thấy một đứa con gái có dáng đi xấu đến thế! Nhưng dưới những tia nắng sớm, những cơn gío nhẹ, mái tóc nó cứ bay bay cùng với nụ cười tươi rói đẹp như ánh mặt trời khiến cậu ko khỏi phải xuyến xao. Nhìn nó trông thật đẹp!
di nho toi 3-2
09:05